Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1969: Tìm kiếm




Ba người nghe ải nhân miêu tả một chút, sơn bảo giấu mình dưới đất, thậm chí có thể xâm nhập hơn mười trượng, những ải nhân này sinh hoạt thường ngày trừ săn bắn ra, bọn họ còn chuyên đào sơn bảo nhưng thu hoạch cực nhỏ.

Hơn nữa những ải nhân này quá chất phác, đào được một khối sơn bảo sẽ nhanh chóng đi hiến tế, căn bản không có khái niệm giữ lại.

Thân thể to lớn, sơn bảo rất dễ phân biệt, nó tự sáng lên và có màu ngà sữa, bên trong có chất lỏng trong suốt, đã từng có ải nhân "To gan lớn mật" uống chất lỏng của sơn bảo nhưng hắn trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.

Từ nay về sau không còn ải nhân nào dám lấy sơn bảo ra đùa giỡn, cho rằng đây là thần trừng phạt.

Dùng năng lực ccuar ba người Lăng Hàn có thể dễ dàng bài sơn đảo hải, nhưng ngọn núi này lại khác.

Quá chắc chắn!

Lăng Hàn thử đánh vào núi đá nhưng không có hiệu quả tốt, chỉ có thể giống như người bình thường, chậm rãi đảo nhưng hiệu suất quá thấp, có thể nói hoàn toàn xem vận khí.

Đây là chuyện không có biện pháp, ba người vô cùng nổ lực tìm kiếm sơn bảo, Nhu Yêu Nữ càng không nói nhảm, nếu như nàng phát hêện sơn bảo sẽ tuyệt đối không mang Lăng Hàn vào hang động.

Lăng Hàn chỉ cười ha ha.

- Tiểu tháp, ngươi có thể đoán sơn bảo là vật gì hay không?

Lăng Hàn hỏi, đây là đồ vật trợ giúp hắn ăn gian, làm gì không cần chứ?

Tiểu tháp trầm ngâm, nói:

- Có lẽ chính là Động Linh Bảo Ngọc, do một tia tinh hoa chi khí của Thiên Đạo Nguyên Thạch dựng dục mà thành, cho nên mới có khả năng mở động quật của Thiên Đạo Ngọc.

- Ngươi xác định trong sơn động kia có Thiên Đạo Ngọc?

- Chín thành chín.

Tiểu tháp gật đầu,

- Thiên Đạo Ngọc, chỉ có thủ đoạn Tiên Vương mới có thể đối kháng, ngươi phải chú ý tiểu tử và tiểu nua hoa của hai thế lực Tiên Vương kia, những kẻ khác không có khả năng lấy được.

- Ngươi có thể tìm sơn bảo hay không?

Lăng Hàn hỏi lại.

- Nếu như tiếp cận thì ta có thể cảm ứng được.

Tiểu tháp nói.

- Bao nhiêu?

- Trong vòng một trượng.

Khoảng cách này cũng quá nhỏ, so với việc đào cả đỉnh núi một lần thì đi quanh đỉnh núi một vòng dễ dàng hơn nhiều.

Lăng Hàn gật gật đầu, hắn bắt đầu đi quanh cả ngọn núi.

Nếu như sơn bảo nằm trong lòng đất chưa đủ một trượng, như vậy tiểu tháp sẽ cảm ứng được. So sánh với đào một vòng thì việc đi dễ hơn không biết bao nhiêu lần.

Đáng tiếc sau khi đi một vòng lại không có chút phản ứng nào.

Lăng Hàn bất đắc dĩ, đành phải làm thợ mỏ đào đất mà thôi.

Nơi này đều là đá, bùn đất ít đến thương cảm, mà tảng đá lại cứng rắn thần kỳ, nhất định phải dùng quy tắc chi lực tiến hành luyện hóa, tiến cảnh chậm chạp có thể nghĩ.

Khá tốt, ba người Lăng Hàn mượn Trượng Binh, từ đó giảm đi rất nhiều khí lực, dù như thê vẫn chậm không hợp thói thường.

Đã qua năm tháng, ba Vương giả trẻ tuổi đều buông cái giá đỡ của mình, chăm chỉ làm việc nặng nhọc.

- Tiểu tử, đi phía bên trái!

Tiểu tháp lên tiếng.

Lăng Hàn vốn sững sờ, sau đó hắn vui mừng.

- Có phát hiện?

Tiểu tháp không kiên nhẫn, nói:

- Bảo ngươi đi bên trái thì đi bên trái đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

Không ngạo kiều sẽ chết sao?

Lăng Hàn vẫn đào về phía bên trái, hắn vừa đào lại vừa cằn nhằn.

- Quá rồi, sang bên phải một chút.

Sau vài lần như thế, tiểu tháp cuối cùng không lên tiếng, Lăng Hàn tiếp tục đào.

- Hiện tại, chậm một chút!

Sau khi tiến lên chừng nửa trượng thì tiểu tháp lên tiếng lần nữa.

Lăng Hàn bắt đầu chậm lại, bởi vì Trượng Binh sẽ làm hư Động Linh Bảo Ngọc, hắn dứt khoát không dùng Trượng Binh, hắn vận dụng hai tay đào đá.

Trên hai tay có quy tắc bao phủ và dùng như xẻng, tuy không vô kiên bất tồi như Trượng Binh nhưng thắng ở khống chế tự nhiên, vạn nhất trong viên đá đột nhiên xuất hiện bảo ngọc cũng không phá hư.

Lại qua một lúc, đôi mắt Lăng Hàn tỏa sáng, hắn phát hiện một khối mỹ ngọc.

Quả nhiên đúng như các ải nhân đã nói, toàn thân tảng đá màu ngà sữa, có vẻ trong suốt, trong mơ hồ có thể nhìn thấy chất lỏng lưu động giống như có sinh mạng.

- Quả nhiên là Động Linh Bảo Ngọc.

Tiểu tháp nói ra.

- Đây là bảo vật sao?

Lăng Hàn hỏi.

- Đương nhiên, nó hấp thu một tia thổ chi bản nguyên mà thành, cho dù Thăng Nguyên Cảnh cũng phải động tâm.

Lăng Hàn giật mình, tên tiểu ải nhân ăn tủy dịch bên trong tử vong không phải vì hắn trúng độc, mà là vì dược hiệu quá mạnh mẽ, trực tiếp nổ chết hắn.

Đám ải nhân kia chỉ mới đạt tới Phá Hư Cảnh mà thôi, tuy có quan hệ không rõ với Thiên Đạo Ngọc nhưng cũng không phải cảnh giới nào cũng dùng được. Dù sao cũng uống trực tiếp vào trong người không khác gì hành vi tự sát.

Đáng tiếc, đồ chơi này dùng để mở hang động, bằng không hắn sẽ lưu lại để mình dùng.

Bởi vì cái gọi là không nỡ hài tử không thể bắt sói, dùng thứ này đổi lấy Thiên Đạo Ngọc và đạt tới ngũ trảm, ý nghĩa của nó vượt qua tất cả.

Lăng Hàn cẩn thận đào Động Linh Bảo Ngọc, hắn cả thấy bàn tay ấm áp.

- Buông sơn bảo xuống.

Một âm thanh lạnh lùng vang lên, tuy thập phần êm tai nhưng mang theo sát ý đáng sợ.

Lúc này một người đứng sau lưng Lăng Hàn, dùng thần thức của Lăng Hàn không phát hiện nàng tới lúc nào, thực lực mạnh, thủ đoạn cao kinh người.

Tử Hà Băng Vân, người thừa kế Tiên Vương gia tộc, khó trách có thủ đoạn như thế.

Lăng Hàn chậm rãi xoay người lại, trực diện Tử Hà Băng Vân.

Trong tay đối phương cầm một cây trượng, đỉnh trượng chỉ vào hắn, đó là vũ khí cảu ải nhân. Hiển nhiên nàng biết vận dụng thứ này thế nào, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, dường như đang giễu cợt.

Dùng sát khí lớn như thế cưỡng bức, khẳng định Lăng Hàn sẽ đi vào khuông khổ.

Vì cái gì không ra tay? Đó là bởi vì nàng lo lắng hủy sơn bảo, cho nên nàng phải chờ Lăng Hàn giao sơn bảo ra, lúc này mới thống hạ sát thủ.

Lăng Hàn nhíu mày, sau đó sát khí bốn phía.

- Ngươi giết người!

Hắn nói ra.

- Ta cảm giác được máu tanh khủng khiếp, không chỉ một!

Đột nhiên hắn tức giận.

- Ngươi đồ sát thôn ải nhân!

Nữ nhân điên!

Sắc mặt Tử Hà Băng Vân đầy khinh thường, đồ sát một thôn cũng không có gì lớn, chỉ là một đám thổ dân Phá Hư Cảnh mà thôi, hoàn toàn không có tư cách để nàng nhwos kỹ. Nàng cau mày nói:

- Ít lải nhải, giao sơn bảo ra đây!

Nam nhân này quá đáng giận, không ngờ dám để nàng lộ mông trước mặt mọi người, chẳng những hắn phải chết, những người từng nhìn thấy xuân quang của nàng cũng phải chết.

Lăng Hàn nắm chặc nắm đấm, nói:

- Dùng mạng ngươi đổi!

- Chết!

Tử Hà Băng Vân cầm Trượng Binh bắn một tia sáng vào đùi phải của Lăng Hàn.

Đây là cảnh cáo.