Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1960: Ngộ (Hạ)




Giống như ngộ đạo dưới Luân Hồi Thụ, tuy một ngày tương đương trăm năm nhưng thần hồn quả thật vượt qua trăm năm.

Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người hôn nhau nồng nhiệt, ngửi hương vị quen thuộc trên người đối phương.

- Không được rời khỏi ta lâu như thế!

Nữ Hoàng ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí bá đạo nói ra.

Lăng Hàn nghiêm túc nói:

- Yên tâm, cho dù cách thiên sơn vạn thủy, cách mấy kỷ nguyên, ta cũng sẽ tìm được ngươi!

Nữ Hoàng lúc này mới cười tự nhiên, xinh đẹp không gì sánh được.

Hai người dắt tay mà đi.

Nhắc tới cũng trùng hợp, Nữ Hoàng cũng không phải tìm ra đường rời đi, mà là vừa rồi qua nơi này mới có thể gặp được Lăng Hàn, chỉ có thể nói tâm linh hữu tê.

Năng lực lĩnh ngộ của nàng không kém gì Lăng Hàn, cũng không có Luân Hồi Thụ trợ giúp, làm sao so được với Lăng Hàn?

Hai người đi không bao lâu, chỉ thấy phía trước xuất hiện một nữ tử xinh đẹp động lòng người.

Dáng người của nàng tiếp cận hoàn mỹ, so với Nữ Hoàng lại là hai loại hình..

Nữ Hoàng khí phách, cao quý, cho dù chỉ bóng lưng cũng làm người ta ngưỡng mộ, hận không thể quỳ trên mặt đất thè lưỡi ra liếm ngón chân của nàng, nữ tử này lại khác, nàng cho người ta cảm giác vô cùng xinh đẹp.

Đi một bước cặp mông đầy đặn của nàng chập chờn nhẹ nhàng, rõ ràng biên độ không lớn nhưng bởi vì vòng eo nàng nhỏ nhắn cho nên nhìn biên độ hơi lớn. Trái uốn éo phải lắc lư, vải vóc bị cặp mông đầy đặn căng cứng, hình dạng nửa bờ mông đầy đặn hiện ra, xinh đẹp tới mức làm người ta bốc lên hư hỏa.

Vưu vật như thế, nam nhân nhìn thấy sẽ liên tưởng tới giường, không tiếc bất cứ giá nào thậm chí nghĩ cách thượng đại yêu tinh này một lần.

Không cần nhìn thấy mặt, Lăng Hàn cũng dao động thật nhỏ, hắn cảm khái vì đúng dịp.

Nhu Yêu Nữ.

- Phu quân, lên!

Đôi mắt Nữ Hoàng sáng ngời, nàng đã sớm hạ quyết tâm, có thể phao sẽ phao, không thể phao thì cường bắt, cho dù thế nào cũng không đê rCửu Chuyển Mị Thể rơi vào tay người khác.

Về phần Nhu Yêu Nữ có nguyện ý hay không, nghĩ như thế nào, Nữ Hoàng không đặt trong lòng.

Tất cả người trên thế gian đều là con sâu cái kiến, Nữ Hoàng cao thượng như nàng sẽ quan tâm sao?

- Tiểu tử, lên!

Tiểu tháp lại tham gia náo nhiệt.

Coi trọng muội ngươi, muốn lên các ngươi lên!

Lăng Hàn kiên quyết không theo, tuy mỹ nữ nhìn đẹp mắt nhưng cưới về bên người cũng không phải càng nhiều càng tốt. Hắn cảm thấy mình không phải loại người vừa gặp đã yêu, chọc nợ tình nhiều dễ chịu lắm sao?

Nhu Yêu Nữ cũng cảm ứng được bọn họ, dùng thần thức linh mẫn cũng có thể thay thế con mắt.

Trong mắt của nàng lộ ra thần thái kiêng kị, Lăng Hàn và Nữ Hoàng đều quá cường đại, nơi này chỉ có thể dựa vào bản thân mình, vạn nhất bọn họ muốn ra tay với nàng, nàng lâm vào cảnh phi thường bất lợi.

- Thì ra là hai vị!

Nhu Yêu Nữ cười nói tự nhiên, cho dù chiến đấu với ngươi cũng phải tươi cười tự nhiên, mị công của Tố Nữ Môn, cho dù chết cũng phải cười.

- Gọi tỷ tỷ!

Nữ Hoàng không vui lên tiếng.

Nhu Yêu Nữ lúng túng, nụ cười xấu hổ, nói:

- Vị muội muội này thật là...

Ánh mắt nàng nhìn sang Nữ Hoàng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn há to ra, phối hợp với dung mạo tinh xảo và khí chất mê người sẽ làm nam nhân không tự kiềm chế được muốn nhét thứ gì đó lắp đầy miệng của nàng.

Tại sao trên đời này có nữ nhân xinh đẹp như thế!

Mỹ nữ đều tự phụ.

Nhất là vưu vật tuyệt sắc như Nhu Yêu Nữ, nàng tự tin mình đẹp thiên hạ vô song, muốn nàng thừa nhận dung mạo không bằng một nữ nhân khác quả là chuyện đầm rồng hang hổ.

Vào lúc nhìn thấy Nữ Hoàng, Nhu Yêu Nữ không có chút tự tin nào, không thể không thừa nhận, đối phương còn đẹp hơn mình nhiều.

Không phải đẹp hơn một ít, mà là nghiền áp, làm cho nàng không tìm thấy kiếm cơ, ví dụ như ngực không bằng mình, bờ mông không vểnh bằng mình, eo không mảnh bằng mình.

Nữ Hoàng đều hoàn mỹ.

Hơn nữa khí chất của nàng quá cường đại, cao quý như thần nữ, làm cho không người nào dám khinh nhờn nàng.

- Tỷ, tỷ!

Nhu Yêu Nữ không tự chủ kêu lên, nhưng vừa nói một tiếng tỷ tỷ ra khỏi miệng, nàng vội vàng câm miệng sau đó không nói tiếp.

Nữ Hoàng gật đầu, nói:

- Đã gọi ta là tỷ tỷ, về sau ngươi là người Lăng gia.

Uy uy uy, ngươi đang tự biên tự diễn sao?

Nhu Yêu Nữ vội vàng khoát tay, nói:

- Vị cô nương này...

- Gọi tỷ tỷ!

Nữ Hoàng cải chính.

Nhu Yêu Nữ im lặng, cho dù ngươi đẹp như thiên tiên cũng không thể dã man không nói lý như vậy chứ?

Lăng Hàn cười ha ha, nói:

- Bỏ qua đi!

Nhu Yêu Nữ vốn hết sức kiêng kỵ hai người, hiện tại tức đã bị tuyệt sắc của Nữ Hoàng chấn nhiếp, tự nhiên không muốn đồng hành với hai người, nghe vậy liền nhường đường.

Lăng Hàn kéo Nữ Hoàng đi, Nữ Hoàng phàn nàn:

- Phu quân, nàng chính là Cửu Chuyển Mị Thể, không thể tiện nghi những người khác!

Cho dù nàng nói nhỏ nhưng lúc nói ra lời này cũng không nhỏ, đủ để Nhu Yêu Nữ nghe rõ ràng.

Suýt nữa Nhu Yêu Nữ lảo đảo ngả xuống đất, gương mặt run rẩy, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.

Lăng Hàn đành phải cười gượng nhìn nàng sau đó kéo Nữ Hoàng đi.

- Lưu manh!

Nhu Yêu Nữ mắng.

Liên quan gì tới ta?

Lăng Hàn chỉ cảm thấy oan, hắn không có suy nghĩ này, tại sao lại nói ta lưu manh? Yêu nữ ngươi có tin ta quất mông ngươi không? Trong lòng có ý niệm này, hắn hít sâu một hơi, trong bất tri bất giác đã bị mị lực của yêu nữ ảnh hưởng.

Mị lực của yêu nữ đúng là không bằng Nữ Hoàng, nhưng lại thay đổi một cách vô tri vô giác, mỗi lần gặp nàng đều có sức đề kháng yếu đi.

Yêu tinh, đúng là đại yêu tinh!

Lăng Hàn vốn còn muốn nói tên của mình, nhưng bây giờ không có hứng thú nói, kéo Nữ Hoàng chạy đi.

Nhìn bọn họ đi xa, nội tâm Nhu Yêu Nữ hơi động một chút, nàng đã đi ở đây ba ngày rồi, vẫn không có biện pháp rời đi. Tuy tiên nhân có thọ nguyên vô tận nhưng không thể lãng phí không công.

Còn nữa, Tiềm Long bí cảnh chỉ mở ra muwoif năm, đến lúc đó ngọn núi lửa sẽ bình tĩnh, từ đó khôi phục sát khí ngập trời.

Trực giác của nàng cho rằng hai người Lăng Hàn tìm được đường ra, tuy nàng cảm thấy phán đoán như vậy có chút lỗ mảng, bản thân mình không tìm được đường ra, tại sao lại không theo người khác?

Có suy nghĩ như vậy, nàng đi theo sau lưng hai người Lăng Hàn, khoảng cách rất xa nhưng không bị mất dấu.

Qua nửa ngày sau, đột nhiên bên cạnh có người đi ra.

- Ồ, Nhu tiên tử!

Người nọ kinh hỉ kêu lên.

Người này là Bắc Vũ Hùng.