Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1954: Đánh lén vô sỉ




Đến cảnh giới của Lăng Hàn và Nữ Hoàng, tác dụng của thánh dược là cung cấp tích lũy nguyên lực, tiên dược cảm ngộ quy tắc, tác dụng của thánh dược không lớn, cần phục dụng rất nhiều mới có hiệu quả.

Hơn mười ngày sau bọn họ cũng ra khỏi bình nguyên đi tới dưới chân núi, nhưng nơi này không phải núi lửa, từ nơi này xem, ngọn núi này cao không thể chạm tới, thật không biết còn cách bao xa.

Trên đỉnh núi có một tòa cung điện.

Lăng Hàn đã tìm hiểu tình huống trong Tiềm Long bí cảnh, biết rõ nơi này là Thăng Long Điện.

Vì cái gì xưng là Tiềm Long bí cảnh? Đó là vì có quan hệ với Thăng Long Điện, nghe nói nó là một trong số những nơi không bị phá hủy trong Tiềm Long bí cảnh, hoặc có thể nói kiến trúc bị phá hư rất ít.

Thăng Long Điện này là khu vực Tiên Vương đại giáo dùng để khảo nghiệm đệ tử, hơn nữa còn là cấp bậc Trảm Trần, bởi vì trận pháp bảo tồn tương đối hoàn hảo, nơi này vẫn vận chuyển, vượt qua sẽ có ban thưởng.

Những lần trước có người ngẫu nhiên tiến vào nơi này đạt được truyền thừa công pháp, chín thành chín đạt được từ bên trong Thăng Long Điện, nếu không tại những nơi khác, trải qua nhiều năm bị "Tẩy trừ" vô số lần, có còn thừa hay không?

Thời điểm ra khỏi bình nguyên, lộ tuyến mỗi người giống nhau, có thể đến nơi đây, mọi người hội tụ với nhau, đây là nơi phải qua nếu muốn đi sâu vào Tiềm Long bí cảnh, đồng thời cũng là khu vực có cơ duyên lớn, đi ngang qua không thể bỏ qua.

Ở nơi rất xa, con thỏ cầm củ cải với đôi mắt như hồng bảo thạch nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, miệng sói đầy răng nanh dữ tợn.

Đám người từ bốn phương tám hướng hội tụ tới nơi này, đều bước tới thánh sơn.

Đến nơi đây, cho dù là cường giả Tiên Phủ cũng không thể xông qua được, hỏa nguyên sôi trào, không mặc Xích Long giáp chỉ có đường chết.

Đối với Lăng Hàn lại là ngoại lệ, trong cơ thể hắn có Cửu Thiên Hỏa, còn nắm giữ Dịch Hỏa Thuật, hắn không gặp chút nguy hiểm nào, trái lại nơi này chẳng khác gì thiên đường.

Hắn cũng không mặc Xích Long giáp, nhưng người ngoài không nhìn thấy, còn tưởng rằng hắn mặc như nội giáp bên trong, bằng không mọi người sẽ cực kỳ khiếp sợ, là quái vật gì, ngay cả cường giả Tiên Phủ Cảnh cũng không chịu nổi, ngươi lại có thể thừa nhận.

- Lăng Hàn, nhận lấy cái chết!

Trong tiếng quát chói tai, chỉ thấy một người giết qua, trong tay cầm trường côn, toàn bộ phù văn trên trường côn tỏa sáng và sinh ra khí thế đáng sợ nện vào đầu Lăng Hàn.

Ánh mắt Lăng Hàn nhìn sang, người này rất là xa lạ nhưng tu vi bất phàm, chính là cường giả tứ trảm, chiến lực thập phần trác tuyệt, cho dù không đạt tới vương giả nhưng cũng không kém nhiều.

Hiển nhiên người này không phải tạm thời nảy lòng tham phát động công kích, mà là súc thế từ lâu sau đó đánh đại chiêu, chẳng những hoàn toàn kích phát chuẩn tiên khí trong tay, còn vận dụng bí thuật đáng sợ, sau lưng hóa thành càn khôn, còn có vòng xoáy âm dương.

Một côn này mang theo xu thế thiên địa sụp đổ, đoán chừng ngay cả Lạc Trường Phong, Tử Hà Băng Vân bị đánh lén như thế cũng nhượng bộ lui binh, vội vàng không có biện pháp ngưng tụ nguyên lực tiến hành đối kháng..

Đây là cố tính tính toán vô tình!

Lăng Hàn vô cùng tức giận, nếu như đối kháng chính diện, mặc kệ kết quả như thế nào hắn cũng không xem thường đối thủ, cho dù hắn thắng, có khả năng hắn sẽ thả đối phương con đường sống.

Còn đánh lén?

Oanh, người nọ giết qua, người còn chưa tới, côn tới trước, trường côn đập vào đầu Lăng Hàn, nói rõ muốn đánh Lăng Hàn thành cặn bã.

Nữ Hoàng hừ lạnh một tiếng, nàng muốn động thủ nhưng Lăng Hàn vươn tay nhấn vai nàng xuống, nàng từ bỏ ý đồ.

Lăng Hàn ngẩng đầu, hắn nhìn trường côn.

Oanh, lực lượng cực lớn bộc phát, hắn muốn đấu cứng với trường côn, lúc này vận dụng lực lượng tới mức tận cùng, trường côn không thể tổn thương hắn, lực phá hoại cũng không thể tiến vào người hắn, chỉ có thể chấn động ngoài thân thể.

Trong tiếng nổ tung, mặt đất Lăng Hàn đang đứng sụp đổ, dùng hắn làm trung tâm lan ra chung quanh, mặt đất vỡ tan như mạng nhện.

Khí lãng bộc phát, tro bụi bay ra xa xa.

Đám người chung quanh ngừng chân, lập tức chú ý tới bên này.

Bọn họ cau mày, bộ dạng khiếp sợ.

Có thể chọi cứng với một kích long trời lở đất như thế?

Ngươi này là người sao?

Kẻ đánh lén cũng phải ngạc nhiên không nhỏ, hắn tuyệt đối không ngờ Lăng Hàn cường đại như vậy. Phải biết rằng hắn ngưng tụ đại chiêu này rất lâu, lúc này mới đánh ra một kích như thế, dùng cố tình tính toán vô tình, một kích sẽ kiến công.

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn vươn tay kéo côn sắt tấn công mình, kẻ đánh lén bị lực lượng dẫn dắt cho nên không tự chủ bị kéo về phía Lăng Hàn.

Người nọ quá sợ hãi, hắn lập tức tránh né.

- Còn muốn chạy?

Lăng Hàn tỏa ra khí thế đáng sợ, oanh, giống như biển gầm ập tới, dưới một kích này tứ chi người nọ run rẩy, thân thể ngây ngốc.

Thiên uy!

Hiệu quả với vương giả rất nhỏ bé, người nọ cũng không phải vương giả, tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng, cho dù chỉ một giây cũng đủ rồi.

Thân ảnh Lăng Hàn lướt qua, hắn đánh tới một quyền, một quyền đánh nát đầu kẻ này, óc trắng và máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng cực kỳ huyết tinh.

Ầm, Lăng Hàn mở nguyên lực hộ thuẫn, không có một giọt máu tươi dơ bẩn dính vào người hắn.

Hắn lạnh nhạt nhìn sang đám người, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.

Ra tay với ta sẽ có kết quả như vậy.

Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, mỗi người không tự chủ cúi đầu xuống, căn bản không dám nhìn thẳng hắn. Lại có ít người vụng trộm dò xét Nữ Hoàng, hiện tại không dám nhìn nhiều.

Gia hỏa này quá mạnh mẽ, hơn nữa ra tay vô tình.

Kẻ đánh lén là người Thiên Triệu gia?

- Lăng Hàn, ngươi thật lớn mật, lại dám giết thuộc hạ của ta!

Trong tiếng hừ lạnh, một người trẻ tuổi đi tới, hắn mặc trường bào màu trắng, phía trên có thêu bách thú đồ, mỗi một thú đều rất sống động, từ đó tỏa ra hung tính làm người ta sợ hãi.

Lăng Hàn nhìn hắn, nói:

- Giết không được sao?

Người tuổi trẻ kia nói:

- Thuộc hạ của ta chỉ muốn luận bàn với ngươi mà thôi, ngươi lại ra tay giết người, thật quá phận!

Lăng Hàn cười cười, nói:

- Xem đánh lén nói thành luận bàn, da mặt của ngươi thật dày. Ta lại quên hỏi tên của ngươi, đến đến, nói cho ta biết một chút.

Người tuổi trẻ kia ảo não, hừ một tiếng, nói:

- Thiên Triệu gia, Thiên Triệu Dương!

- Lại là cẩu gia tộc này.

Lăng Hàn ghét bỏ lên tiếng, không biết chuyện gì xảy ra, hắn đã cảm thấy dòng họ này quá khó nghe, mỗi lần nghe đều làm hắn tức giận.

- Uông!

Đại hắc cẩu bất mãn, nó cắn tới.

- Tiểu tử, miệng ngươi thật thối.