Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1867: Lại hiện Tiên Vương




Khi tới ngày thứ sáu, Lăng Hàn rốt cuộc cũng đi tới đáy. Dưới sự chỉ dẫn của tiểu tháp, hắn phát hiện ra một huyệt động ở dưới đáy hồ. Sau khi tiến vào, mực nước rõ ràng đang chậm rãi hạ thấp, cuối cùng là tạo thành một con suối, hắn có thể đi ở bên cạnh. Dù không có Cửu Thiên hảo hộ thân cũng không cần lo lắng bị nước ăn mòn.

Lại hôn nửa ngày sau, phía trước xuất hiện một cái ao nhỏ, trong ao có một vũng nước, nhưng lại giống như con sứa, đang nhẹ nhàng nhúc nhích. Mà bên cạnh ao, không ngờ lại có người nằm sấp, dòng suối này chính là khí tức từ trong cơ thể hắn tràn ra.

Lăng Hàn không khỏi khiếp sợ, khí tức của một người không ngờ lại hóa thành dòng sông, khiến cho ngay cả Tiên Vương cũng phải nhíu mày. Người này mạnh tới bao nhiêu chứ?

- Ồ? Không ngờ ta lại đoán sai.

Tiểu Tháp mở miệng.

- Đó là một Tiên Vương, hiển nhiên tới đây là vì thu Mẫu thủy, nhưng mà cũng không có thành công, ngược lại còn chết ở đây. Khí tức hoaso thành Quy Tắc chi hà, trừ Tiên Vương ra, chỉ có nhân tài nắm giữ Bổn nguyên chi lực mới có thể tới đây.

Lăng Hàn gật đầu, sau đó sắc mặt tối sầm lại, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Hóa ra ngươi căn bản không biết, lại bảo ta nhảy vào trong hố lửa?

Tên này nói Cửu Thiên hỏa có thể đối kháng với Mẫu thủy, nhưng mà con mẹ nó, đây không phải là Mẫu thủy, mà là đạo tắc của một vị Tiên Vương a.

- Ha ha.

Tiểu tháp cười cười.

Lăng Hàn phát điên một hồi, cũng không thể nào tránh được. Tiểu tháp này ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, có thể làm gì nó được chứ?

- đi xem tên Tiên vương kia.

Tiểu tháp giựt giây.

- Theo lý mà nói, Tiên Vương cho dù không có thu mẫu thủy, nhưng cũng không có khả năng bị chết, đủ để toàn thân trở ra.

Lăng Hàn cũng tò mò, hắn chậm rãi tới gần. Dưới Cửu Thiên hỏa có thể khiến cho hắn đối kháng với uy áp của Tiên Vương cấp, nếu không mà nói, hắn căn bản không có khả năng tới được đây, đã sớm bị nước sông ăn mòn tới chết.

Tiên Vương cảnh này là nam nhân, mặc một kiện trường bào màu vàng, có lẽ là dùng tài liệu thượng thường diệt thành, nếu không dưới khi tức vô tận của Tiên Vương cảnh ăn mòn đã sớm rách nát không chịu nổi.

hắn khác với người bình thường, trên trán mọc ra một cái mắt, như lại bị người ta mạnh mẽ đục một cái lỗ, mà đây cũng là một kích trí mạng, bắn thẳng tới thức hải, phá hủy thần hồn của hắn.

Lăng Hàn không khỏi cảm khái, mạnh như Tiên Vương thì sao chứ? Vẫn gặp phải cường địch, vẫn không thoát khỏi vận mệnh vẫn lạc.

- Trên mặt đất có chữ viết.

Bên tay phải của Tiên Vương này có khắc mấy ký hiệu, khi Lăng Hàn nhìn sang, lập tức có một chuỗi ý niệm hiện lên trong thức hải của hắn, giảng giải một chuyện đứt quãng.

Lăng Hàn không khỏi kinh hãi, chỉ là mấy ký hiệu mà thôi, không ngờ lại có thể truyền đạt nhiều thứ như vậy. Không hổ là Tiên Vương, thủ đoạn này quá kinh người.

Vị Tiên Vương này khi còn sống được xưng là Vạn Thú Tiên Vương.

Vạn Thú Tiên Vương tu luyện đại đạo Thủy hệ, tự nghĩ ra Tiên Vương pháp, có thể đem quy tắc Thủy hệ hóa thành chiến thú. Trong lúc chiến đấu, chiến thú như vạn mã lao nhanh, mỗi một đầu đều có chiến lực cùng đẳng cấp với hắn.

Bất quá, đáng sợ nhất vẫn là đầu chiến thú bổn mạng hắn dưỡng dục ra, chiến lực không những cùng giai với hắn, hơn nữa so với bản thể hắn chỉ kém hơn một chút đỉnh.

Bằng vào một Tiên Vương pháp này, hắn ở trong nhị trọng Tiên Vương cảnh có thể nói là vô địch.

Đáng tiếc hắn gặp phải một đối thủ cườn gđại, tên là Ngự Hư Tiên Vương, bị đối phương mạnh mẽ chém rụng thần hồn. Bất quá Tiên Vương dù sao cũng là Tiên Vương, dù chỉ còn lại một cỗ thể xác, Vạn Thú Tiên Vương vẫn tới được đây, hi vọng có thể lấy được Thiên địa mẫu thủy, một lần nữa ần cần săn sóc ra thần hồn.

Hắn dùng quy tắc Thủy hệ thành Tiên Vương, bởi vậy trên lý luận, chuyện này quả thực có một tia khả năng.

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn thất bại, ngã xuống ở bước cuối cùng.

- Có thể trở thành Tiên Vương đều là Thiên kiêu vô thượng, trổ hết tài năng trong năm tháng dài dằng dặc, mỗi một người đều là Vương giả.

Lăng Hàn thở dài nói.

- Khó trách hắn không cam lòng như vậy.

- Bất quá vì sao lại là Ngự Hư Tiên Vương?

Lúc trước lão tổ Tiên Vương của Thành gia bởi vì vấn đề lý niệm mà sau khi đjai chiến biến mất không còn tung tích, mà Thành gia bị một Tiên Vương khác huyết tẩy, là Ngự Hư Tiên Vương.

Muốn nói Tiên vực có hai gã Tiên Vương, phong hào đều là Ngự Hư, Lăng Hàn tuyệt đối không tin.

Đây nhất định là cùng một Tiên Vương.

- Tiên Vương này quả thực quá mạnh mẽ, rốt cuộc hắn đxa tiêu diệt bao nhiêu Tiên Vương? Chẳng lẽ là sát thủ Tiên Vương sao?

Lăng Hàn thì thào tự nói, hắn tìm kiếm trí nhớ, vùa rồi Vạn Thúa Tiên Vương đưa tới rất nhiều trí nhớ cho hắn, nhưng mà rất vụn vặt, đủ loại tư liệu cũng không phải quá nguyên vẹn.

- Ngự Hư Tiên Vương... Phong Tình điện.... Phong Tình Thiên Tôn...

Lăng Hàn vuốt cằm, tư liệu về Ngự Hư Tiên Vương vô cùng ít, chỉ là dường như có liên quan rất lớn với hai chữ Phong Tình.

- Hắn tới từ Phong Tình điện sao? bất quá Phong Tình Thiên Tôn là cái quỷ gì vậy?

- Không nên kêu tên hắn.

Tiểu tháp đột nhiên kêu lên, vẻ mặt kích động vô cùng.

- Làm gì vậy?

Lăng Hàn cảm thấy khó hiểu.

- Vĩnh viễn không nên gọi tên thật của một vị Thiên Tôn. Nếu không sẽ dẫn động thần niệm của hắn. Dù Tiên vực to lớn, nhưng mà thần niệm của hắn cũng có thể lập tức bao trùm, không chỗ nào không đạt tới.

Tiểu tháp dùng ngữ khí vô cùng thận trọng, trước nay chưa từng có nói.

Lăng Hàn bĩu môi, nói:

- Đây chỉ là một phong hào, ta không biết tên thật của hắn.

Tiểu tháp vẫn vô cùng kích động, liên tục khuyên bảo. Tốt nhất ngay cả phong hào cũng không nên nói, nếu không đối phương tâm huyết dâng trào thôi diễn một cái, như vậy có thể điều tra ra tất cả.

- Này, người này rốt cuộc có địa vị gì? Vì sao ta chưa từng thấy ngươi kích động như vậy chứ?

Lăng Hàn tò mò hỏi.

- Bây giờ ngươi không cần biết rõ, chỉ cần tu luyện cho tốt, còn nữa, quên chuyện này đi, đối với ngươi không có một chút chỗ tốt nào đâu.

Tiểu tháp cảnh cáo.

Lăng Hàn cười ha hả, nói.

- Ngươi biết mà, từ trước tới nay lòng hiếu kỳ của ta rất lớn. Ngươi càng nói như vậy ta càng muốn biết.

- Lăng Hàn.

Tiểu Tháp đề cao âm lượng.

- Không nên làm ta tức giận, nếu không cho dù ta liều mạng khí hủy linh tán cũng không cứu nổi ngươi.

Nghiêm trọng như vậy sao?