Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1856: Trảm Trần uyên mở ra




- Nghe nói nơi này có mấy người tự xưng là Vương giả, đứng ra cho ta xem.

Bắc Huyền Minh lạnh lùng đảo qua mặt mọi người, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.

- Trươc mặt Bắc Huyền Minh ta, ai dám xưng vương?

Người trẻ tuổi kia thật là kiêu ngạo.

Bất quá hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, tuổi còn trẻ đã là Nhất Trảm lão tổ, quá kinh người. Khó trách ngay cả Quy Nguyên điện cũng thu làm đệ tử.

Trưởng Tôn lương, Tiêu Thắng và các Vương giả khác cực kỳ không phục. Thế nhưng chênh lệch Tiên phàm quá lớn, mặc cho bọn hắn yêu nghiệt cỡ nào cũng khó có khả năng bù đắp. Dù là Lăng Hàn cũng không được, tối đa chỉ bảo vệ mình không chết mà thôi.

Những Vương giả này đều thầm hừ lạnh trong lòng. Đợi sau khi rảo bước lên Trảm Trần, khi đó xem ai mới là Vương giả chính thức.

Khóe miệng Bắc Huyền Minh nở nụ cười khinh thường, nói:

- Sư tôn còn cố ý nói với ta, thừa dịp cơ hội lần này xem có ai đáng giá để chiêu lãm vào Quy Nguyên điện hay không. Ha ha, trong mắt ta, tất cả đều là rác rưởi.

Móa..

Tất cả mọi người khó chịu cực kỳ. quả thực ngươi rất thiên tài, nhưng mà như vậy là có thể châm chọc mọi người sao?

Trong lòng một ít người rục rịch, Bắc Huyền Minh có thể dẫn tiến người vào Quy Nguyên điện sao? Ồ? Đây chính là thế lực tứ tinh nha. Nếu như có thể bái nhập vào, về sau trở về ai mà không cung kính với mình chứ?

Bởi vậy rất nhiều người da mặt dày đều đi lên tâng bốc, vỗ mông ngựa, Bắc Huyền Minh lại kiêu ngạo không đáp lại. Hắn cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Có tư cách giới thiệu người, thế nhưng có thể đưa người vào trong Quy Nguyên điện hay không, không phải hắn nói là được.

Phải biết rằng, chỉ có người nổi bật trong thế lực tam tinh mới có tư cách tiến cử gia nhập Quy Nguyên điện. Nếu không cũng chỉ đợi tới lúc Quy Nguyên điện tổ chức đại hội thu đệ tử. Phải một đường trảm quan, trở thành số ít người may mắn thành đệ tử Quy Nguyên điện.

- Thực sự là tiểu bạch kiểm.

Thiên Phương Thần Nữ kia bình luận.

- Nam nhân kia không xứng với nàng ta.

Lăng Hàn không khỏi cười nói.

- Tuy rằng kiêu ngạo một chút, nhưng mà ở tuổi này có thể Trảm Trần, không đơn giản.

Thiên Phượng Thần Nữ vẫn không phục, nàng nhìn Bắc Huyền Minh thế nào cũng thấy không vừa mắt.

Ầm ầm, chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh truyền tới, mặt đất giống như mở miệng, vỡi ra. Trảm Trần Uyên vốn là một sơn cốc sâu kín, nhưng mà bây giờ lại mở ra. Sơn cốc kia trở nên rộng thùng thình, gấp bình thường vô số lần.

Sâu không thấy đáy, có mây mù lượn lờ, ngay cả Trảm Trần lão tổ cũng không có khả năng nhìn vào chỗ sâu bên trong.

Trảm Trần uyên chính thức mở ra.

- Ồ?

Lăng Hàn lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng hoàn toàn khác biệt, nhưng lại yếu ớt vô cùng.

- Trảm Trần chi lực?

Nữ Hoàng cũng cảm nhận được, nàng nhìn về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Hẳn là vậy. Chỉ là lực lượng ở nơi này quá yếu, cũng miễn cưỡng có thể cảm giác được. Vẫn phải tiến sâu vào trong sơn cốc mới có thể thể ngộ được rõ ràng.

Khó trách nói Trảm Trần phải tiến vào dưới đáy Trảm Trần uyên, chỉ có đi tới địa phương có đủ Thiên Địa bí lực mới có thể chém ra một đao kia được.

Oanh, đám người như thủy triều, liên tục bay về phía cốc. Hoặc là Sáng Thế cảnh, hoặc là Trảm Trần. Nhưng tuyệt đối không có cường giả cấp Phân Hồn. Những người này dù có đều là hộ tống tiểu bối tới, cũng chỉ đứng ở bên ngoài chờ mà thôi.

Vì sao?

Thiên địa bí cảnh cùng loại như Trảm Trần uyên đối với võ giả cảnh giới cao có lực bài xích, khả năng vẫn lạc rất lớn. Đừng nhìn nơi này có thể Trảm Trần. Nhưng mà ngay cả Tiên Vương tới cũng phải cẩn thận từng ly từng tí, Phân Hồn thì tính là thứ gì chứ?

Trưởng Tôn lương, Tiêu Thắng đều không có vội vã cất bước. Bọn họ đều là Vương giả đương đại, đối với mình có tin tưởng tuyệt đối, chp dù cất bước muộn thì thế nào chứ? Tranh chấp cùng cảnh giới, ai là đối thủ của bọn họ?

- Vân muội, đi thôi.

Bắc Huyền Minh ngạo nghễ nói, hắn đã là Nhất trảm đỉnh phong. Hơn nữa hắn vốn là cường giả Vô địch cùng giai. Tại Trảm Trần uyên đương nhiên có thể quét ngang, chỉ cần trong lòng tìm hiểu Thiên địa là được.

Phó Hiểu Vân gật đầu, cùng với Bắc Huyền Minh sóng vai mà đi. Hai người đều tay áo bồng bềnh, tiêu sái thoát trần, như là thần tiên quyến lữ, khiến cho người ta cảm thấy hâm mộ.

Tống Sa, Mã Dĩnh cũng đuổi kịp. Hai người này đều là Vương, chỉ là không có một ai là Trảm Trần, không thể nghi ngờ trên phương diện khí thế đã bị Bắc Huyền Minh đè xuống, không có chói lọi như hai người trước mắt.

Trưởng Tôn lương và Tiêu Thắng cũng cất bước mà đi. Bọn hắn coi như là oan gia, sóng vai chung, đều địch ý mười phần.

Một người muốn triệt để kéo đối phương xuống khỏi vị trí Vương giả, một người khác thì muốn báo thù một tên khi trước. Mùi thuốc súng mười phần.

- Chúng ta cũng đi.

Lăng Hàn nhìn thấy Trương Sung và Mạo Thư Ngọc, bọn hắn đi theo sau lưng Trưởng Tôn lương. Nghĩ tới hứa hẹn của mình với Mạo Đại, Lăng Hàn quyết định đi theo sau lưng hai người này.

Chỉ là điều khiến cho Lăng Hàn không ngờ tới chính là Mạo Thư Ngọc không ngờ lại tới.

Có lẽ nàng không đủ tích lũy, còn không có cách nào Trảm trần. lần này chỉ để trải nghiệm Thiên địa bí lực một chút. Như vậy khi nàng chính thức Trảm Trần sẽ có thêm một ít kinh nghiệm và nắm chắc hơn.

Trong cốc không có đường, chỉ có thể không ngừng bay thấp. Ít nhất sau nửa canh giờ, phía dưới rốt cuộc cũng xuất hiện nơi có thể đặt chân. Nhưng mà cũng không dễ, bởi vì bên dưới toàn bộ đều là những chiếc gai đá. Bên trên một ít gai đá còn có vết máu rất mới, bên cạnh đó là thi thể nằm đò, vẫn còn tỏa ra nhiệt lượng.

Sát cơ đã hiện.

Những chiếc gai này không thể đụng vào, cho dù ngươi vận chuyển Nguyên lực lơ lửng, chỉ cần giẫm vào một cước là sẽ lập tức bị đâm rách da. Mà chỉ cần bị đâm rách một chút da, vậy thì chết chắc.

Theo lý mà nói, đây cũng không phải là bí mật gì. Từ vô số năm trước đã bị đám tiền nhân tổng kết ra. Thế nhưng lại vẫn có người chết, chứng minh một điểm, đó là có người luôn tự coi mình quá mạnh mẽ, tự đi tìm đường chết.

Ba người rớt lại sau lưng hai người Trương Sung tầm mười trượng. Chuyện này vừa vặn là phạm vi cực hạn của thần thức Lăng Hàn. Như vậy có thể thấy rõ hành động của hai người phía trước như lòng bàn tay.

Thiên Địa chi lực trong Trảm Trần uyên cuồng bạo, thần thức và thị lực đều không trải được quá xa, bởi vậy mười dặm là cực hạn của Lăng Hàn.