Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1835: Rốt cuộc thành Thánh Vương




Lăng Hàn đi núi rừng không bóng người nghênh đón thiên kiếp.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lôi vân dày đặc. Thiên kiếp trong Tiên Vực mạnh hơn Cổ giới rất nhiều, giới hạn cao nhất đến Tiên Vương cảnh. Lăng Hàn không dám càn rỡ, ngoan ngoãn nhận thiên kiếp tẩy luyện, hắn không lao vào trong lôi vân.

Sau khi bước vào Tiên Vực thì thiên kiếp của Lăng Hàn bình thường rất nhiều, bởi vì có rất nhiều yêu nghiệt như hắn ở trong này.

Nửa ngày sau Lăng Hàn độ qua thiên kiếp, thần cốt thêm một tầng lâu, phá bán cách, đạt đến độ cao chuẩn tiên kim nhất tinh.

Sức chiến đấu hiện tại của Lăng Hàn kém hơn xa cường giả nhất Trảm, nhưng lão tổ Nhất Trảm không dễ giết hắn, chỉ có thể dùng quy tắc từ từ luyện hóa. Muốn đánh bị thương Lăng Hàn thì... ha ha.

Sáng Thế cảnh không có cực cảnh, tu ra mấy trăm ức ngôi sao trở lên là vì không thể đột phá Trảm Trần. Mặc kệ ngươi tu số lượng ngôi sao nhiều cỡ nào sau khi vào Trảm Trần cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Trong đẳng cấp tiểu thế giới võ giả chủ tu lực lượng, bởi vì quy tắc không thể chạm đến. Vào Cổ giới, thần hồn cường đại tăng lên, thần hồn cường đại tức là nắm giữ quy tắc.

Nắm giữ quy tắc càng cường đại thì thần hồn càng ổn định.

Đến Tiên cấp địa vị quy tắc vượt rất xa lực lượng, đây là mới là điểm mạnh nhất của Tiên Nhân. Thân thể của ta bị hủy thì đổi thể xác khác, sức chiến đấu sẽ không bị ảnh hưởng bao lớn.

Đương nhiên không phải thể xác ‘hàng thùng’ thì có vấn đề thích ứng, sức chiến đấu không bị ảnh hưởng gì mấy nhưng có lẽ bị chặt đứt đường lên trên.

Bởi vậy dù huyết mạch cơ thể kém mấy không võ giả nào muốn từ bỏ đổi thân thể mới.

Lăng Hàn hít sâu, nói:

- Bước tiếp theo là Trảm Trần.

Chỉ cần bước vào Trảm Trần là hắn có thể xưng là cao thủ trong Tiên Vực. Không giống như Sáng Thế cảnh, mặc kệ Lăng Hàn biểu hiện xuất sắc đến đâu cũng chỉ có tiềm lực.

Lão tổ Trảm Trần, thọ nguyên vô hạn, nhưng chỉ một điểm này là biết để vượt qua bước đó khó khăn cỡ nào.

Trong Tiên Vực Thánh Nhân như chó chạy đầy đất, nhưng lão tổ Trảm Trần thì sao?

Thành nhất tinh có mấy chục cái, thành nhị tinh có mấy ngàn, so với nhân khẩu khổng lồ thì số lượng này ít đến tội.

- Hiện giờ trong Sáng Thế cảnh ai là đối thủ của ta?

Lăng Hàn sờ cằm:

- Đáng tiếc bị giới hạn cảnh giới nên ta không thể nắm giữ quy tắc Tiên cấp, không thì ta có thể khắc trận pháp Tiên cấp trong người, lão tổ Nhất Trảm cũng sẽ bị chém.

Dù sao đang rảnh, Lăng Hàn khắc nhiều trận pháp Thánh Vương hơn vào thần cốt trong người. Nhưng khắc nhiều trận pháp hơn nữa cũng vô dụng, phát huy ra sức chiến đấu chỉ bằng một phần vạn của hắn.

Lăng Hàn ngây người:

- Tổ cha nó rốt cuộc ta mạnh đến mức nào?

Lăng Hàn khắc chín trăm chín mươi chín đại trận Thánh Vương trong người mình nhưng chỉ bằng một phần vạn sức chiến đấu của bản thân.

- Nếu nha đầu Hổ Nữu vẫn là Sáng Thế cảnh thì tốt rồi, ta có thể luận bàn với nàng, xem thử thánh nữ đỉnh cấp đại giáo có sức chiến đấu thế nào.

Côn Bằng cung là thế lực cấp Tiên Vương, Hổ Nữu dung hợp huyết mạch của cung chủ đời trước hay linh tinh gì đó, chắc chắn là thánh tử thánh nữ đỉnh cấp.

- Ài, đến Tiên Vực đã lâu mà không biết Côn Bằng cung là Đông hay Tây Tiên Vực, thật là thất bại.

Tiên Vực quá lớn, cường giả Tiên phủ cảnh như Lôi Hỏa Đại Đế chỉ đi khắp lãnh địa mấy vị Tiên Vương, nơi nhỏ như nhất tinh, nhị tinh nên không biết Côn Bằng cung ở đây là chuyện thường.

Lăng Hàn thì thào:

- Có lẽ đi Phó gia rồi ít ra biết Côn Bằng cung ở chỗ nào.

Lăng Hàn về nơi ở, không kiềm được cùng Nữ Hoàng luận bàn trong Hắc tháp. Kết quả Nữ Hoàng bị buộc phải dùng hết tuyệt chiêu mới miễn cưỡng chặn lại thế công của hắn, vấn đề là Lăng Hàn hoàn toàn không dùng tiên thuật nào.

Mạnh đến không tin nổi.

Lại qua hai ngày, so tài chiến đội chính thức bắt đầu.

Vòng thứ nhất Thương Nguyệt thành miễn đấu, vòng hai rút trúng một đội yếu, mùa trước xếp hạng hơn hai trăm. Nhưng là đội mạnh hay yếu thì có gì khác? Bọn họ một đường tiến lên, không đội nào đánh lại bọn họ. Khác biệt ở chỗ Lăng Hàn muốn cho đối phương chống đỡ bao lâu.

Sau khi kết thúc so tài tư cách, chung kết bắt đầu, ba mươi hai đội rút thăm lại.

Đối thủ thứ nhất của Thương Nguyệt thành là quán quân mùa trước, do Nguyên Hưng Bình dẫn dắt Song Cực thành.

Mọi người bàn tán xôn xao, nói đội ngựa đen Thương Nguyệt thành sắp dừng bước. Nguyên Hưng Bình bây giờ qua mấy trăm năm tích lũy chắc chắn mạnh hơn lần trước.

Nhưng sự việc phát triển khiến người rớt tròng mắt, khi hai đội đụng độ thì Nguyên Hưng Bình nhận thua.

- Lăng Hàn, bây giờ ta không bằng ngươi nhưng từ Sáng Thế cảnh đến Trảm Trần vượt một khoảng cách lớn, dù chúng ta đang cách biệt rất lớn nhưng vào Trảm Trần sẽ rút nhỏ nhiều. Khi đó ta sẽ chiến một trận với ngươi!

Tuy Nguyên Hưng Bình nhận thua nhưng không đánh mất chiến ý, ngược lại chiến ý của gã như lửa cháy.

Lăng Hàn cười phá lên, hắn thích loại cạnh tranh này, dù đến lúc đó không tránh khỏi một trận chiến cũng làm hắn tôn trọng hơn.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Vậy ta mong chờ.

Nguyên Hưng Bình phất tay dẫn đội đi:

- Ngươi tốt nhất là nhanh lên đi, ta không hy vọng chờ một ngàn vạn năm mới khiêu chiến với ngươi.

Nếu Lăng Hàn bỏ qua Trảm Trần Uyên mở ra lần này thì lần sau là một ngàn vạn năm, tuy chỗ khác có thể Trảm Trần nhưng Nguyên Hưng Bình tin thiên tài như hắn sẽ chọn Trảm Trần Uyên, dù phải chờ một ngàn vạn năm.

Lăng Hàn sờ cằm, tại sao mỗi người đều cho rằng hắn không theo kịp lúc Trảm Trần Uyên mở ra?

Bảo vệ ngôi vương quán quân thế nhưng bị loại khỏi cuộc chơi, làm mọi người xôn xao.

Là gian lận sao?

Nhưng cao tầng Hắc Nguyệt giáo không ai nghĩ vậy, bọn họ biết Lăng Hàn có thể đánh ngang tay với Trưởng Tôn Lương. Thực lực như vậy nếu không thể nhẹ nhàng càn quét thì còn thiên lý không?

Lăng Hàn yếu tức là nói Trưởng Tôn Lương yếu.

Mười sáu cường, bát cường, tứ cường, Thương Nguyệt thành không có đối thủ. Đám người Biên Triết đều tham gia yến tiệc trên đảo Tiên Vân hôm đó, gặp Lăng Hàn liền tự động nhận thua, căn bản không đánh đấm gì.

Nhóm Mạo Thư Ngọc lấy làm lạ. Lúc đấu tư cách thì bọn họ còn đánh rất vất vả, sao vào vòng chung kết nhẹ nhàng vậy.

Kỳ quặc quái đản.

Bọn họ càng lúc càng hưng phấn, bởi vì chỉ cần thắng thêm một trận thì bọn họ chính là quán quân!

Quán quân!

Lần trước giành quán quân là ba nguyên năm trước, Mạo Đại dẫn theo đội Thương Nguyệt càn quét vô địch. Nhưng lần đó Mạo Đại ít nhiều gì gặp phải vài đối thủ, đâu như lần này cường đội không chiến đã hàng.