Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1745: Lại thêm một người (Thượng)




Lăng Hàn vươn ngón tay ra nhấn vào quả cầu ánh sáng, vô số phù văn lấp lánh trong thức hải, truyền dạy bí pháp mà ngôn ngữ không thể biểu đạt, đó là đại thần thông Bất Động Minh Vương Kim Thân.

Lôi Hỏa Đại Đế lên tiếng:

- Tiểu tử, làm theo bổn tọa đã dặn đặt bốn món thần vật quanh tượng đá.

Lăng Hàn làm theo, trong bụng thì liên lạc với Tiểu Tháp, nếu Lôi Hỏa Đại Đế đột nhiên làm khó dễ hắn sẽ mạo hiểm Hắc tháp bị Tiên Vương phát hiện mạnh mẽ đánh trả lại.

Không còn mạng sống thì bí mật có ý nghĩa gì?

Vèo!

Mắt trái tượng đá bắn ra lôi quang, ánh lửa thì bắn ra từ mắt phải. Tượng đá phát sáng, bốn món thần vật sừng chân long bay lơ lửng, ứng hòa với nhau rồi dung hợp lại.

Lôi quang, ánh lửa đan xen cực nóng, khiến Lăng Hàn không thể thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì.

Một lúc lâu sau ánh sáng vụt tắt, trước mặt Lăng Hàn xuất hiện một đứa nhỏ. Phỏng chừng hai, ba tuổi, người trần trụi trắng bóc.

Lăng Hàn bị sét đánh, thứ này chẳng lẽ là Lôi Hỏa Đại Đế?

- Tiểu tử thối nhìn cái gì, mau lấy đồ đưa cho bổn tọa!

Quả nhiên đứa nhóc phát ra giọng người trưởng thành:

- Ha ha, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng bổn tọa có thể nói chuyện bằng miệng, sướng!

Lăng Hàn ném bộ đồ cho Lôi Hỏa Đại Đế:

- Lẽ nào tiền bối bị thương nặng luôn ở đây tu dương?

- Bị ngươi đoán ra rồi.

Lôi Hỏa Đại Đế khẽ thở dài:

- Năm xưa bổn tọa thiên tư hơn người nên khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, đắc tội nhiều người. Sau đó bị một cường giả truy sát, thân thể bị đánh nát, một lũ tàn hồn đi tới Cổ giới. Vốn muốn tìm thân thể đoạt xá ai ngờ không gian khác lạ khiến ta rớt vào tiểu thế giới này. Nơi đây có một lực lượng thần kỳ áp chế bổn tọa, làm bổn tọa buộc phải gửi hồn vào sông lôi biển lửa dưới đất, mất ngàn vạn năm mới đúc ra tượng đá này.

- Vốn bổn tọa muốn dẫn đường cho người sau tìm đến trợ giúp bổn tọa thoát thân, không ngờ bổn tọa không thể khống chế lực lượng phòng ngự trong người. Hắc ám vô tận này tuy bảo vệ tàn hồn của bổn tọa nhưng cũng thành gông xiềng nhốt chết bổn tọa. May mắn lần trước có tiểu nha đầu, hiện tại có tiểu tử nhà ngươi, rốt cuộc bổn tọa được thoát thân.

- Thân thể này tuy không bằng tiên thai nhưng dù gì là bốn món thánh liệu dung hợp hình thành, miễn cưỡng đủ dùng. Dù sao Tiên Nhân mạnh về thần hồn chứ không phải thân thể.

Lăng Hàn yên lặng lắng nghe, phát hiện Lôi Hỏa Đại Đế có tiềm chất nói nhảm, mới hỏi một câu đã nói tràng giang đại hải. Có lẽ vì Lôi Hỏa Đại Đế cô đơn một mình quá lâu, giờ gặp người sống khó tránh khỏi muốn nói sướng miệng.

Lăng Hàn hỏi:

- Tiếp theo tiền bối định làm gì?

Lôi Hỏa Đại Đế khẽ thở dài:

- Đương nhiên là tu luyện, tuy bổn tọa dùng vô thượng thần thông dung luyện bốn món thánh liệu thành thân xác nhưng nó chỉ là thánh liệu, bổn tọa bây giờ chỉ có tu vi Sáng Thế cảnh tiểu cực vị. Hơn nữa thần hồn bị thương nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không phục hồi lại trình độ cũ được.

Lăng Hàn tò mò hỏi:

- Xin hỏi tiền bối ngày xưa tu vi là gì?

- Tiên Phủ!

Trảm Trần, Phản Hồn, Tiên Phủ, Thăng Nguyên, Tiên Vương.

Tiên Phủ là nấc thang thứ ba trên Tiên Vực, tương đương với Tinh Thần cảnh của Thần giới, đã đủ để gọi là cường giả.

Lăng Hàn nhìn đứa nhóc trước mặt mình, hắn không gọi nổi tiền bối, rất là kỳ cục.

Lăng Hàn cười hỏi:

- Người không có tên sao?

Đứa nhóc ưỡn ngực vênh váo nói:

- Bổn tọa là Lôi Hỏa Đại Đế!

Lăng Hàn liếc qua, không trả lời trả vốn. Nay Lăng Hàn đã hoàn thành lười hứa với đối phương, hai bên đều được lợi, không ai nợ ai. Lăng Hàn phủi tay định đi ra ngoài hang.

Lăng Hàn mới đi một bước vạt áo chùng lại, hắn ngoái đầu nhìn thấy một bàn tay nhỏ túm chặt góc áo mình.

Lăng Hàn cười nói:

- Ta nói này, chắc không phải người biến nhỏ lá gan cũng nhỏ theo đi, không dám đi ra ngoài một mình?

Lôi Hỏa Đại Đế khinh thường nói:

- Phi, năm xưa bổn tọa hoành hành thiên hạ, cổ tích nào không dám vào? Ngươi dám nói bổn tọa nhát gan?

Lăng Hàn hỏi:

- Vậy người kéo ta lại làm gì?

Lôi Hỏa Đại Đế lúng túng nói:

-... Bổn tọa không biết làm sao ra ngoài.

Phì!

Lăng Hàn xì cười:

- Tự ngươi bày ra thủ đoạn mà không biết làm sao đi ra?

Lôi Hỏa Đại Đế nghiến răng nói:

- Vớ vẩn, đó là lúc bổn tọa còn hơi mạnh bày ra, giờ mới có thực lực Sáng Thế cảnh tiểu cực vị thì phá giải thế nào?

Tiểu tử thối này không có ánh mắt gì hết, kêu ngươi mở đường thì lo mà mở đi!

Lăng Hàn ngẫm nghĩ, hỏi:

- Có phí dẫn đường không?

Ngươi! Cái đồ chỉ biết có tiền!

Vẻ mặt Lôi Hỏa Đại Đế ngạc nhiên, sao trước kia chưa bao giờ phát hiện tiểu tử này tham tiền đến mức này?

Lăng Hàn cười phá lên:

- Đùa thôi đừng tin thật, nhưng người muốn cảm ơn thì ta không ngại thu chút phí, dù sao là tấm lòng của người.

Lôi Hỏa Đại Đế trợn to mắt ốc bưu, câm nín với hắn.

Lăng Hàn vận chuyển Cửu Thiên Hỏa phá tan bóng tối.

- A!

Lôi Hỏa Đại Đế giật mình kêu lên:

- Ngọn lửa này tại sao khiến bổn tọa thấy rất e ngại? Dù là lúc bổn tọa ở thời kỳ đỉnh cao nhất cũng không muốn chạm vào.

Lăng Hàn không giải thích. Tổ hỏa rất quý giá, hai người chỉ hơi quen biết một chút, đừng vì báu vật mà làm lật thuyền tình bạn.

Một lớn một nhỏ bắt đầu đi trở về, nhưng đi được hai phần ba thì Lăng Hàn cảm giác dây thừng cột trên eo thít chặt. Hóa ra một ngày đã đến, Nữ Hoàng theo lời hẹn bắt đầu kéo dây.

Thế là tốc độ của Lăng Hàn tăng lên nhiều, nhóc con như lá cờ bay phấp phới theo. Vèo một tiếng bọn họ đã ra ngoài hang núi.

Nữ Hoàng thấy Lôi Hỏa Đại Đế thì mắt lóe tia ngạc nhiên:

- Ủa?

Lăng Hàn mới vào hang núi đi ra mang theo một đứa nhỏ là sao? Thật là kỳ. Nữ Hoàng cảm ứng hơi thở cường đại từ người đứa nhỏ, làm nàng như gặp đại địch.

Lôi Hỏa Đại Đế bình phẩm Nữ Hoàng từ đầu đến chân:

- Ô, tiểu cô nương này đẹp thật, bổn tọa ở trong Tiên Vực chưa gặp ai đẹp hơn nàng.

Lăng Hàn huơ tay che mắt đối phương:

- Nương tử của ta đừng ngắm!

Lôi Hỏa Đại Đế lầu bầu:

- Xem một chút có mất miếng thịt nào, thật nhỏ mọn.

Có lẽ vì cơ thể nhỏ ảnh hưởng lối suy nghĩ của Lôi Hỏa Đại Đế, không nhìn chằm chằm Nữ Hoàng phong hoa tuyệt đại nữa.

- Dù sao rảnh, bổn tọa đi theo ngươi dạo một vòng, chờ đến Sáng Thế cảnh đại cực vị rồi bổn tọa mới vào Tiên Vực.

Ngươi thật sự không biết khách sáo là cái gì!

Lăng Hàn nhếch môi cười kỳ dị:

- Ta nói trước sau này người đừng hối hận.