Trọng Bát Độ nhìn Lăng Hàn:
- Ngươi đến cùng đến từ chỗ nào?
Nếu như không có bối cảnh Thánh Vương cấp, sao dám đối phó hắn? Muốn nói có thể tu luyện tới độ cao như vậy là ngốc bức, hắn thực sự là làm sao cũng không tin.
- Lăng Hàn, một giới tán tu.
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Đã như vậy, vậy ngươi liền đi chết đi!
Trọng Bát Độ lại không kiên trì, thân hình giết ra, hắn muốn nghiền ép Lăng Hàn thành mảnh vỡ.
Ầm!
Trọng Bát Độ bạo phát uy lực của Thánh Nhân, đại đạo phù văn quấn quanh ở trên người, một Tinh Hà hiện lên, số lượng ngôi sao đạt đến hơn bảy triệu.
Số lượng ngôi sao của Tiểu Thánh dừng ở ngàn vạn, không ở cảm ngộ đại đạo đột phá đến Trung Thánh, là tuyệt đối không có cách nào tu ra hon ngàn vạn ngôi sao, từ điểm đó đến xem, cảnh giới của Trọng Bát Độ đã đạt đến Tiểu Thánh hậu kỳ.
Hắn nhấn ra một chưởng, nguyên lực diễn hóa ra một bàn tay càng to lớn hơn, có từng viên đại tinh hiện lên, ở dưới chưởng của hắn như là viên đạn.
Một chưởng này thật đáng sợ!
Trong nháy mắt, Lăng Hàn phát động sát trận, hóa thành một luồng ánh kiếm, vót về phía bàn tay lớn kia.
So sánh với đó, ánh kiếm này nhỏ đến không cách nào hình dung, chỉ dài ba thước mà thôi, mà bàn tay lớn này còn muốn to lớn hơn ngôi sao, căn bản không cùng một đẳng cấp. Nhưng mà, một kiếm xẹt qua, bàn tay lớn kia lập tức bị chia ra làm hai.
Trọng Bát Độ rên lên một tiếng, tay phải giơ lên, trong lòng bàn tay có máu tươi chảy ra, không ngừng nhỏ xuống.
Tuy bàn tay lớn kia là hắn biến ảo ra, nhưng cùng hắn chung một nhịp thở, bị đánh nát cũng không có ảnh hưởng gì lớn, nếu không không phải là đánh nhau tay đôi sao?
Nhưng chiêu kiếm này của Lăng Hàn thật đáng sợ, không chỉ chém ra bàn tay nguyên lực của hắn, thậm chí đuổi bản tố nguyên, còn thương tổn được bản thể của hắn.
- Hằng Hà Cảnh nho nhỏ, lực công kích lại đáng sợ như thế!
Hắn chậm rãi nói, trên mặt có thận trọng mãnh liệt.
Trước hắn từng cùng Lăng Hàn đơn giản trao đổi qua hai chiêu, biết Lăng Hàn nắm giữ sức chiến đấu Thánh cấp, nhưng vạn vạn không ngờ, đối phương mạnh đến trình độ có thể cùng mình đối kháng.
Quá khó mà tin nổi!
Dương Tử Ca thế mới biết lúc trước tại sao Trọng Bát Độ muốn đánh mình một tát, hắn vốn là giẫm đuôi của Trọng Bát Độ a, hết chuyện để nói, ngu chết rồi.
Hắn cùng Cảnh Di nhìn nhau một cái, đều từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy một vẻ lo âu... Trọng Bát Độ sẽ không phải bị thua chứ?
Sẽ không!
Bọn họ vội vã lắc đầu, Trọng Bát Độ ở Khai Vân cấm địa chính là Vương giả trong thế hệ tuổi trẻ, vẻn vẹn mười vạn tuổi liền thành Thánh Nhân chính là minh chứng, tư chất như vậy quả thực nghịch thiên!
Lăng Hàn yêu nghiệt như thế nào đi nữa cũng chỉ là Hằng Hà Cảnh, làm sao có khả năng đánh bại Thánh Nhân?
Bọn họ cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy, trước đó, ai có thể tin tưởng một tên Hằng Hà Cảnh lại có thể ngang hàng Thánh Nhân? Đã như vậy, chiến thắng Thánh Nhân lại có gì kỳ quái?
- Lăng Hàn, ngươi thật hấp dẫn lực chú ý của ta!
Trọng Bát Độ lộ ra nụ cười, có thể ở Hằng Hà Cảnh nắm giữ sức chiến đấu ngang hàng Thánh Nhân, trên người Lăng Hàn tất nhiên có bí mật kinh thiên.
Hắn muốn!
Nhưng Lăng Hàn lại phát tởm:
- Biến thái, không nghĩ tới ngươi là người như thế!
Trọng Bát Độ đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng được, không khỏi nổi giận, mọi người đều là Thánh Nhân, hoặc là sức chiến đấu Thánh cấp, nhân vật mạnh mẽ nhất trên đời này, ngươi lại không giữ mồm giữ miệng, tại sao không có nửa điểm tôn nghiêm của Thánh Nhân?
- Chết!
Tóc đen của hắn phóng lên trời, oành oành oành, quần áo trên người hắn nổ tung, chỉ để lại một cái quần lót, đây là bảo giáp, có tính dai mạnh mẽ.
Trên da của hắn, từng viên từng viên Thần văn hiện lên, kia là phù văn Thánh cấp, xúc động thiên địa đại đạo, quấn quanh ở quanh người của hắn.
Đánh giết Lăng Hàn, trực tiếp rút hồn thu bí mật.
- Rồng của vĩnh hằng!
Hắn rống to, trong lồng ngực bay vút ra một Cự Long màu đồng xanh, dài tới ngàn trượng, cực kỳ hư huyễn, thật giống như ở quá khứ, lại thật giống từ trong tương lai, nhưng tuyệt đối không ở đương đại.
- Thời Gian Long!
Người của Long gia đều kinh ngạc thốt lên, trên mặt của mỗi người đều che kín kinh hãi.
Long tộc, đây là một khái niệm cực lớn.
Truyền thuyết, con Long thứ nhất là thiên địa súc tích, được gọi là Thủy Long, mà Thủy Long sinh chín con, có Kim Long, Lục Long, Hắc Long, Xích Long..., những “Thứ Long” này lại cùng huyết mạch các tộc sinh ra càng nhiều đời sau.
Long tộc huyết mạch không giống, năng lực cũng không giống nhau.
Tỷ như La Hải Tinh Long gia chính là đời sau của Xích Long, am hiểu dịch hỏa, mà ở trong rất nhiều Long tộc, Thanh Đồng Long là một nhánh thần bí nhất, bởi vì nhánh Long tộc này am hiểu lực lượng thời gian, cũng được gọi là Thời Gian Long.
Thời Gian, Không Gian, Hắc Ám, Sát Lục..., đều là lực lượng quy tắc thế gian cực kỳ khó có thể nắm giữ, nhưng huyết mạch Thời Gian Long mang năng lực như vậy, vậy tự nhiên trâu bò, ở trong Long tộc có thể xưng là người tài ba.
- Không nghĩ tới, Trọng gia cũng có huyết mạch Long tộc!
- Tê, bọn họ muốn thông gia, lẽ nào là muốn kết hợp huyết mạch hai tộc, sinh ra đời sau đồng thời nắm giữ thời gian cùng hỏa diễm?
Mọi người Long gia suy đoán nói, bằng không, tại sao Trọng gia không tiếc ngàn tỉ dặm chạy tới cùng Long gia thông gia?
Thanh Đồng Long bay về phía Lăng Hàn, có lực lượng thời gian dật động.
Lăng Hàn đấm ra một quyền, nhưng đánh vào trên người Thanh Đồng Long lại không có hiệu quả chút nào, thậm chí ngay cả một chiếc vảy rồng cũng không có vung lên.
Nó không thuộc về đương đại, làm sao có thể bị công kích?
Lăng Hàn nở nụ cười, lại ra một quyền, lần này hắn hòa vào lực lượng của Tuế Nguyệt Thiên Thu.
Oành!
Cú đấm này cuối cùng đánh lên người Thanh Đồng Long, nhưng mặc dù Tuế Nguyệt Thiên Thu là Tiên thuật, nhưng cảnh giới của Lăng Hàn quá thấp, không cách nào phát huy ra uy lực thực sự của thức Tiên thuật này, chỉ để Thanh Đồng Long nhoáng một trận, sau đó lại giết về phía Lăng Hàn.
Dù như vậy, Trọng Bát Độ vẫn lấy làm kinh hãi, đối phương lại có thể ảnh hưởng đến thời gian, thực sự là khó mà tin nổi.
Điều này làm cho hắn càng thêm hiếu kỳ trên người Lăng Hàn đến cùng cất giấu bí mật gì, để hắn không thể chờ đợi được nữa mà muốn thu được.
Lăng Hàn lại ra tay, sát trận phát sáng, hóa thành một ánh kiếm, chém tới Thanh Đồng Long.
Đáng tiếc, Thanh Đồng Long không ở đương đại, coi như đòn đánh này cực kỳ ác liệt cũng không cách nào thương tới.