Lãng phí! Lãng phí rất lớn!
Vì lẽ đó hắn cực kỳ hận Lăng Hàn, một chưởng nhấn ra, sát trận lưu chuyển, hắn sẽ không giết Lăng Hàn, nhưng muốn làm cho đối phương nếm nhiều đau khổ.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nhìn Thái Miểu chỉ tay một cái, một luồng tăm tối không cách nào hình dung nhất thời vây quanh Thái Miểu, khu vực rõ ràng chỉ có ba trượng mà thôi, nhưng Thái Miểu lại bị nhốt ở trong đó, chạy làm sao cũng không thoát được.
Tất cả mọi người kinh hãi, Lăng Hàn đây là thành Thánh sao, làm sao chỉ tay một cái, Thái Miểu liền bị vây ở trong bóng tối, không còn xuất hiện! Hơn nữa, vừa nãy hắn để Thái Miểu thần bí biến mất, cái này là pháp thuật gì?
Mới qua mấy năm mà thôi, bọn họ cùng Lăng Hàn chênh lệch thật giống như lớn đến mức độ không cách nào hình dung.
Mấy năm trước, bọn họ còn có thể nói là Lăng Hàn vận chuyển Thánh Vương tinh huyết, không sánh được cũng bình thường, nhưng hiện tại thì sao?
Có mấy người chính là cực kỳ trâu bò, luôn có thể sáng tạo kỳ tích, khiến người ta chỉ có thể cúng bái.
- Lăng sư huynh!
Tất cả mọi người hoan hô, võ giả sùng bái cường giả, Lăng Hàn dùng thực lực thắng được tôn trọng của mọi người.
Lăng Hàn cười gật đầu, cùng hai nữ tiến vào Vũ Viện, nhiều học viên dồn dập theo ở phía sau, mồm năm miệng mười nói, đại bộ phận là đang hỏi Lăng Hàn mấy năm qua tao ngộ, đương nhiên, cũng có chút người muốn biết Lăng Hàn là làm sao trở nên cường đại như thế.
Lăng Hàn cũng không ẩn giấu, hắn nói bị Hồ Phong truy sát, trốn vào Minh Giới, rồi lại ở nơi đó ăn sung mặc sướng, thậm chí còn có giao tình với hai vị Ma Chủ, để tất cả mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nếu như đổi thành bọn họ, căn bản sẽ không chuyển đổi được quy tắc, sớm đã bị cường giả Minh Giới nhìn chằm chằm giết chết.
Đương nhiên, liên quan với sự tình chủ yếu, tỷ như Tiên Vực, tỷ như Hắc Tháp, Lăng Hàn đương nhiên không thể thổ lộ, có một số việc vẫn để cho Tinh Sa Đại Thánh đến quyết định có muốn tuyên bố hay không.
- Ngươi trở về.
Minh Tâm Thánh Nhân xuất hiện, nhìn Lăng Hàn gật gật đầu, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Hai mươi bảy tòa sát trận, hơn nữa còn là Sâm La Cửu Tuyệt Trận mạnh nhất dưới Thánh cấp!
Tiểu tử này là quái vật a!
- Bái kiến Thánh Nhân!
Lăng Hàn ôm quyền hành lễ, Minh Tâm Thánh Nhân có thể coi là thầy tốt bạn hiền của hắn.
- Đến!
Minh Tâm Thánh Nhân mang theo Lăng Hàn đi gặp Tinh Sa Đại Thánh.
Hồ gia uy hiếp còn không có giải trừ, Lăng Hàn làm sao dám vào lúc này trở về, không muốn sống sao?
Lăng Hàn chỉ nói hắn có thủ đoạn trong khoảng thời gian ngắn nắm giữ thực lực của Thánh Vương, không cần lo lắng Hồ gia, mặt khác, hắn thổ lộ bí mật của Tiên Vực cho hai vị Thánh Nhân, thời điểm hắn tiến vào Tiên Vực, sẽ không ngại mang theo mấy người.
Hai vị Thánh Nhân đều khiếp sợ, đừng nhìn bọn họ ở Thần Giới đã đứng ở đỉnh cao, nhưng phóng tới Tiên Vực, bọn họ ngay cả cao thủ cũng không xứng.
Điều này làm cho bọn họ có chút mất mát, thậm chí khó có thể tiếp thu, nhưng Thánh Nhân dù sao cũng là Thánh Nhân, tự nhiên không thể ngay cả chút dũng khí này cũng không có, rất nhanh tỉnh lại... bọn họ có thể ở Cổ Giới tu luyện tới tầng cao nhất, chứng minh thiên phú của bọn họ kinh người, vậy tiến vào Tiên Vực cũng không kém gì người khác.
Trở lại bát viện, Lăng Hàn đặc biệt thỉnh giáo trận đạo với Minh Tâm Thánh Nhân, đây là một vị Thánh Nhân lấy trận nhập đạo, nói đến lý giải với trận pháp, hắn vượt xa Tinh Sa Đại Thánh.
Minh Tâm Thánh Nhân cũng vô cùng thưởng thức Lăng Hàn, trong lòng hắn cảm khái, lúc trước có thể thu Lăng Hàn làm đệ tử thân truyền là tốt rồi, nhưng bây giờ đối phương biểu hiện ra tiềm lực, thực lực đều để hắn thán phục, tự giác không có tư cách thu Lăng Hàn làm đệ tử.
Lăng Hàn ở rất sớm liền có thể chém giết Hồ Anh Mộc, nhưng hắn ngay cả một chiêu cũng không đón được!
Hơn nữa, Lăng Hàn hỏi nhiều vấn đề để hắn cũng được dẫn dắt rất lớn, liên tiếp có linh cảm diệu ngộ, tiếp tục như vậy, không cần mấy ngàn năm hắn liền có thể bước vào Trung Thánh.
Hắn không khỏi càng yêu thích Lăng Hàn, cũng càng thêm tiếc hận hắn không phải là đệ tử của mình.
Lăng Hàn thu hoạch càng to lớn hơn, ở nắm giữ trận đạo cơ sở, Minh Tâm Thánh Nhân vượt xa hắn, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu giảng giải, để hắn rộng rãi sáng sủa, tự giác chỉ cần mình có thể đặt chân Thánh Đạo, liền có thể rất nhanh nắm giữ trận pháp Thánh cấp.
Thời gian lặng yên mà qua, loáng một cái đã là mấy tháng.
...
Bát Thạch cấm địa, Hồ gia.
Khi Lăng Hàn tiến vào Thần giới, Hồ Lạc lập tức mở hai mắt ra, trên mặt lướt qua vẻ tức giận cùng đau xót:
- Phong nhi dĩ nhiên đã chết!
Hắn bấm tay suy tính, qua một lúc sau, hắn không khỏi râu tóc đều dựng, tựa hồ khiếp sợ đến cực hạn.
- Là ác tử kia!
- Làm sao có khả năng! Theo lão phu suy tính, trên người hắn đã không có Thánh Vương tinh huyết, mà Phong nhi được lão phu ban tặng một giọt tinh huyết, làm sao có khả năng sẽ chết ở trên tay ác tử này?
- Chuỗi nhân quả không thể làm giả!
- Âu Dương Thái Sơn lão thất phu, nhất định là ngươi!
Hồ Lạc đột nhiên vỗ bàn, lực lượng đáng sợ cuốn qua, oanh, gian phòng của hắn nhất thời bị chấn nát tan, mà một tên thị nữ, một tên đạo đồng ngay cả tiếng kinh hô cũng không có phát ra, theo gian phòng cùng một chỗ hóa thành bột mịn.
Hắn cuối cùng cũng coi như còn khống chế một hồi tâm tình, nếu không thì không phải vấn đề một gian phòng, mà là toàn bộ Bát Thạch cấm địa cũng có thể gặp xui xẻo.
- Lão tổ!
- Lão tổ!
- Lão tổ!
Sáu tên Thánh Nhân lập tức xuất hiện, dồn dập dùng ánh mắt kính sợ nhìn Hồ Lạc. Tuy Hồ gia còn có hai vị Thánh Vương, nhưng chỉ có Hồ Phong đạt đến tầng thứ cao nhất, mà sức chiến đấu càng là cấp bậc bá chủ.
Đây là Định Hải thần châm của Hồ gia, nhưng Lão tổ lại động Lôi Đình Chi Nộ, tự nhiên để những người khác chấn kinh rồi.
- Chuỗi nhân quả!
- Hồ Phong!
Bọn họ rất nhanh liền biết nguyên nhân Hồ Lạc nổi giận, mỗi người không khỏi giận tái mặt, Hồ Phong quá ưu tú, tin tưởng cho dù phóng tới Tiên Vực cũng có thể xưng một tiếng thiên tài, nhưng hiện tại lại bị người làm thịt!
- Âu Dương Thái Sơn từng làm thuyết khách cho ác tử kia, nhưng hiện tại Phong nhi đã chết trong tay ác tử này, lão phu tin tưởng, cái này nhất định là Âu Dương Thái Sơn trọng thương Phong nhi, để ác tử kia nhân cơ hội lạnh lùng hạ sát thủ.
Hồ Lạc uy nghiêm đáng sợ nói, sát ý hóa thành thực chất.