Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1692: Sáng tạo đan phương mới




Lăng Hàn cười ha ha, một tay ôm Nữ Hoàng, một tay ôm Thiên Phượng Thần Nữ, phân biệt ở trên môi thơm của hai nữ nặng nề hôn một cái, sau đó lấy ra Thánh quả, tiến hành hầm nấu.

Không nấu không được, dược lực của Thánh Dược quá cuồng bạo, trực tiếp ăn đó là một con đường chết, ngay cả Lăng Hàn cũng không ngoại lệ, mà hầm nấu ở trong Hắc Tháp, có thể lợi dụng lực lượng Hắc Tháp tiến hành trấn áp, sẽ không lãng phí một chút xíu dược lực.

Bọn họ phân ăn, có điều Thiên Phượng Thần Nữ căn bản ăn không được bao nhiêu, chỉ có thể uống một chút xíu canh, liền ở dưới Luân Hồi Thụ tiến hành luyện hóa, mà Lăng Hàn thì cùng Nữ Hoàng chia hết toàn bộ trái cây, mỗi người đều là thần hà dâng trào, cả người có từng viên từng viên phù văn phát quang, cực kỳ óng ánh.

Mau mau luyện hóa.

Sau ba ngày, tu vi của Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng đều tinh tiến một đoạn dài, chỉ là bọn hắn mới Hằng Hà Cảnh mà thôi, nếu như bước vào Sáng Thế Cảnh, vậy muốn tăng tu vi lên một tinh, e là cần mười cây Thánh Dược trở lên mới được.

- Kỳ thực tác dụng của Thánh Dược cũng không phải tăng cao tu vi, mà là trong đó có mảnh vỡ đại đạo, cung cấp Thánh Nhân tham ngộ. Hoặc là bị đại đạo tổn thương, lấy Thánh Dược khôi phục.

Nữ Hoàng cười nói.

- Từ Sáng Thế Cảnh bắt đầu, muốn tăng cao tu vi cơ bản chỉ có thể dựa vào khổ tu, Thánh Dược... là quá lãng phí, cần lượng lớn.

- Lượng lớn liền lượng lớn, ta muốn sớm một chút tiến vào Tiên Vực.

Lăng Hàn nói, cha mẹ, hồng nhan, con trai đều ở Tiên Vực, đã hơn 100 năm không có nhìn thấy, hắn cực kỳ nhớ nhung.

- Được, vậy sau này chúng ta liền đi cướp.

Nữ Hoàng không để ý nói, chỉ cần Lăng Hàn yêu thích, dù chọc thủng trời thì đã làm sao?

Ba người Lăng Hàn cưỡi Xuyên Vân Toa quay lại Hải Không Tinh, vẫn không có nghỉ ngơi một hơi, liền thấy Vu Giác tìm tới, vừa nhìn thấy Thiên Phượng Thần Nữ đã muốn vồ tới, kết quả tự nhiên là bị Lăng Hàn ném ra ngoài.

- Tên ghê tởm, ngươi thật quá mức rồi!

Tiểu tử này oan ức nói.

- Cắt, ngươi muốn ôm thê tử nhà người ta, còn nói ta quá mức?

Lăng Hàn cười nói.

- Ngươi quá dơ bẩn, ta chỉ là nhớ nhung tỷ tỷ mà thôi!

Tiểu tử tức giận nói.

- Ngươi sớm bỏ ý nghĩ này đi, không thể nào.

Lăng Hàn lắc đầu.

Vu Giác còn muốn nói cái gì, nhưng bỗng nhiên phát hiện Loạn Tinh nữ hoàng, con ngươi không khỏi trừng ra, miệng mở to, lộ ra vẻ mặt kinh diễm, lập tức hùng hục chạy tới nói:

- Vị tỷ tỷ này, ta tên Vu Giác, ngươi tên là gì?

Nữ Hoàng kiêu ngạo yêu kiều, căn bản chẳng muốn liếc hắn một cái, nhưng lại triệt để kích phát bản tính của tiểu thụ ra, càng muốn liếm quỳ.

- Cái này ngươi cũng đừng nghĩ, vẫn là thê tử của ta!

Lăng Hàn ôm eo nhỏ nhắn của Nữ Hoàng, mà vẻ mặt của Nữ Hoàng thì tan hết uy nghiêm, đưa cho hắn một nụ cười ngọt ngào.

- A!

Tiểu thụ bi thương đấm đất, ở trong mắt hắn, Thiên Phượng Thần Nữ như tỷ cũng như mẹ là thê tử của tên này, siêu cấp mỹ nữ vừa để hắn tim đập thình thịch, nhen mầm lửa tình cũng là thê tử của tên này, làm sao nữ nhân tốt trên đời này đều bị thằng khốn này chiếm chứ.

Mạc Ly đi tới, vỗ vỗ đầu của tiểu thụ, sau đó nhìn về phía Lăng Hàn nói:

- Ngày đó đánh với ta một trận, ngươi cũng không có ứng phó toàn lực.

Nàng có chút bất mãn, làm một Vương giả, nàng ghét bị người nhường.

Lăng Hàn cười cợt nói:

- Này là tuyệt chiêu của ta, dùng đến không phải địch chết chính là ta vong, luận bàn, không thích hợp dùng.

Lúc này Mạc Ly mới có chút thoải mái, gật gật đầu:

- Chờ ta mạnh hơn, lại tìm ngươi luận bàn.

Đàm Nhất xuất hiện để nàng nhìn thấy mình còn lâu mới đạt đến cực hạn của Hằng Hà Cảnh, trước khi chưa đột phá Sáng Thế Cảnh, nàng còn có không gian tăng lên rộng lớn.

- Được.

Lăng Hàn thuận miệng nói.

Mạc Ly mang theo tiểu thụ rời đi, Lăng Hàn thì cùng Nữ Hoàng, Thiên Phượng Thần Nữ dàn xếp, cẩn thận hưởng thụ một hồi mỹ thực, nhân sinh không chỉ là tu luyện, thời điểm nên hưởng thụ thì phải hưởng thụ một hồi.

Vài ngày sau, Lăng Hàn đột nhiên có một loại cảm giác bị người nhìn chăm chú, nhưng mặc hắn tìm kiếm làm sao cũng tìm không ra khởi nguồn của cảm giác này, để hắn có chút kỳ quái.

Có điều, nơi này có một vị Ma Chủ tọa trấn, hơn nữa còn là bá chủ trong Hoàng Ma, người có tư cách tới nơi này làm dữ cũng không nhiều, Lăng Hàn suy nghĩ một chút liền bỏ qua một bên, hiện tại hắn có việc càng thêm trọng yếu phải xử lý.

Sáng tạo đan phương mới.

Đan dược hiện có đều không hợp tâm ý của hắn, tuy có thể tăng lên tích lũy nguyên lực, nhưng quá chậm, mà Thánh Dược lại quá ít ỏi, chờ Luân Hồi Thụ kết quả càng chậm hơn, hơn nữa số lượng cũng có hạn a.

Trên thực tế, tác dụng của Thánh Dược là cung cấp lĩnh ngộ đại đạo, mà không phải tích lũy nguyên lực, đây đối với tuyệt đại đa số võ giả ngược lại là một khâu dễ dàng giải quyết nhất.

Ngược lại, một mực tăng lên nguyên lực, mà quên lĩnh ngộ cảnh giới, kia thật giống như một đứa bé múa tuyệt thế Thần Kiếm, không chỉ không điều khiển được Thần Kiếm, ngược lại sẽ làm tổn thương mình.

Đây giống như cảnh giới không hề tăng lên, dung lượng có hạn, nhưng lại muốn nhét vào lượng lớn nguyên lực, vậy chỉ có thể căng nứt mình.

Nhưng Lăng Hàn không giống, ngộ tính của bản thân hắn liền cực cao, hơn nữa còn có Luân Hồi Thụ, có thể uống Luân Hồi trà, hắn cần chính là nguyên lực tích lũy.

Bởi vì cái này quá đặc thù, ngoại trừ một số Thần Quả đặc thù, tỷ như Hồng Tình Ngư Quả, thì căn bản không có loại đan dược nào có công hiệu như vậy. Quá không thực dụng, cổ nhân căn bản chẳng muốn đi nghiên cứu, coi như nghiên cứu ra, cho người bình thường mà nói cũng là độc dược.

Có thể Tiên Vực có đan phương như vậy, nhưng bởi vì Cổ Giới sụp đổ, đan phương như vậy đã sớm thất truyền.

Lăng Hàn muốn sáng tạo ra đan dược như vậy.

Trước hắn nắm giữ hết thảy dược liệu dược lý, bởi vậy, trên lý thuyết bất luận người nào chỉ cần có đủ thời gian đi nghiên cứu, cũng có thể sáng tạo ra, mà hắn là đan đạo đế vương, càng có đồ vật nghịch thiên như Luân Hồi Thụ.

Lăng Hàn bế quan, muốn từ không đến có, sáng tạo một loại đan phương mới.

Đây là một khiêu chiến, nhưng đối với đan đạo đế vương hoàn toàn chưởng khống hết thảy dược lý mà nói, cái này không phải nan đề khó giải.

Thời gian lặng yên mà qua, đã hết một năm, mà Lăng Hàn vẫn còn ở trong Hắc Tháp đăm chiêu đan phương mới, tình cờ cũng đi ra ngoài một chút, cùng Mạc Ly hoặc Nữ Hoàng luận bàn võ kỹ, cũng không thể chiếu cố đan đạo mà quên võ đạo.