Đây là Thánh uy.
Hắn nhẹ nhàng dẫn động, thần văn trên Tiên Ma Kiếm lập tức tỏa ra từng cái, nhưng một luồng lực lượng khủng bố điên cuồng hấp thu nguyên lực của hắn, có thể so với hắn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh đối cứng Thánh Nhân công kích, chỉ hai ba lần mà thôi, hắn liền bị hấp đến hai chân run rẩy.
Muốn kích hoạt Thánh Khí, cái này tiêu hao quá lớn.
Kỳ thực, Thánh Khí này là Lăng Hàn tự tay ôn dưỡng luyện chế ra, hắn có thể vận chuyển dễ như ăn bánh. Nhưng không nên quên, hiện tại hắn chỉ là Hằng Hà Cảnh, hòa vào ý chí võ đạo không đạt tới Thánh cấp.
Bởi vậy, Tiên Ma Kiếm có thể phát huy ra Thánh uy, kỳ thực là nó nuốt chửng vô số Thần Thiết, tự nhiên súc tích ra Thánh văn, cùng Lăng Hàn không quan hệ, vậy muốn phát ra Thánh uy, liền cần Lăng Hàn bỏ ra cái giá khổng lồ.
- Chỉ có thể đánh ra hai, ba kích mà thôi.
Lăng Hàn tính toán nói.
Đây cũng là bởi vì Tiên Ma Kiếm chính là Bảo khí hắn ôn dưỡng, bằng không đổi một người, đâu thể nào ở Hằng Hà Cảnh liền kích hoạt được Thánh Khí? Bị hút khô cũng không cách nào làm được.
- Vậy thì phải chọn lấy hay bỏ rồi.
Hắn lẩm bẩm.
Nguyên lực có hạn, hoặc là dùng ở mũi tiến công, hoặc là dùng ở phòng ngự, không thể hai đường chú ý.
- Nhìn tình huống đi, khoảng cách xa liền có thể chém ra một kiếm sau đó lập tức trốn vào Hắc Tháp, hoặc là từ trong Hắc Tháp đi ra, bạo phát một đòn. Nếu như bị Thánh Nhân nhìn chằm chằm, vậy nhất định phải dùng Bất Diệt Thiên Kinh đến bảo đảm.
Hai ngày đi qua, đã đến thời gian ước hẹn với Vu Giác, Lăng Hàn liền dẫn Thiên Phượng Thần Nữ cùng đi.
- Ngươi tới chậm, ròng rã một nén hương thời gian!
Bọn họ mới vừa tới, liền nghe Vu Giác tức giận nói, đối với Lăng Hàn có một ngàn cái không vui. Hắn nhảy ra ngoài, vừa định quay về Lăng Hàn chỉ trích, nhưng nhìn thấy Thiên Phượng Thần Nữ, ánh mắt không khỏi sáng ngời, đưa tay muốn đi ôm.
- Này này này, ngươi lại không phải con nít ba tuổi!
Lăng Hàn một cái tát liền đánh bay tiểu tử này, nếu không phải thấy hắn không có vẻ mặt dại gái, vậy liền không phải đánh bay đơn giản như vậy.
Thiên Phượng Thần Nữ lộ ra vẻ căm ghét, thiếu niên này không khỏi cũng quá nhiệt tình đi.
- Tỷ tỷ, là ta a!
Vu Giác vội vàng kêu lên, một mặt oan ức.
Ngươi là ai chứ?
Thiên Phượng Thần Nữ nhìn Lăng Hàn, Lăng Hàn nhún nhún vai, tiểu tử này thật giống như biết bọn hắn, rất ghét Lăng Hàn, nhưng lại rất dính Thiên Phượng Thần Nữ.
- Ở chiến trường hai giới, chúng ta gặp qua.
Vu Giác lại nói.
Lăng Hàn cùng Thiên Phượng Thần Nữ đều lắc đầu, hoàn toàn không có ấn tượng.
Vu Giác kìm nén đỏ mặt, cuối cùng nói:
- Ta là con mèo nhỏ kia a!
Ồ!
Lăng Hàn nhất thời có ấn tượng, lúc trước hắn nhặt được một con ấu thú, kết quả đưa tới đại quân Minh Giới xâm lấn, cho đến khi hắn đuổi ấu thú về Minh Giới mới lắng lại tình thế, lúc đó hắn liền suy đoán thân phận của tiểu thú không đơn giản, hóa ra là con trai Ma Chủ.
Chờ chút, chiếu nói như vậy, Cuồng Loạn Ma Chủ hoặc là mẹ của tiểu tử này hẳn là huyết mạch yêu thú, mới sẽ để hắn khi còn bé hóa thành một con mèo nhỏ màu bạc, cho đến khi bước vào Thần Cảnh mới có thể biến hóa thành người.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Hóa ra là ngươi! Chà chà, thấy ân nhân cứu mạng, còn không qua đây bái tạ.
- Lại không phải ngươi cứu!
Vu Giác nói thầm, sau đó liền bắt đầu hiến ân cần.
- Tỷ tỷ, ta chỗ này có Thái Cổ thần dịch, còn có Minh Vương quả, Thanh Linh Nhũ, đều cho ngươi!
Cái tên này, nếu để cho Trúc Huyên nhìn thấy hắn nịnh bợ nữ nhân khác như vậy, phỏng chừng liền muốn xông lên một đao hắn chém thành hai đoạn, lại băm thành tám mảnh, cuối cùng lột da tróc thịt, ném vào Đại Hải.
Thiên Phượng Thần Nữ cười lắc đầu, lúc trước tiểu thú rất đáng yêu, nhưng hiện tại đã biến thành “tiểu tử”, ai, nàng liền hoàn toàn không có hứng thú, còn không bằng cùng Lăng Hàn sinh cái hầu tử a.
- Thứ tốt, làm gì không muốn.
Lăng Hàn đưa tay.
- Lấy ra đi.
- Phi!
Thái độ của Vu Giác đối với Lăng Hàn là hoàn toàn không giống, hắn căm ghét không ngớt.
- Lại không phải đưa cho ngươi, đừng tập hợp lại đây!
- Xuất phát, đừng làm cho sư phụ chờ!
Mạc Ly mở miệng, âm thanh bình thản, hoàn toàn không có tâm tình chập chờn.
Vu Giác đúng là rất kinh sợ Mạc Ly, nàng vừa mở miệng liền thành thật lên, thật giống như một đệ đệ bị tỷ tỷ giáo huấn quen rồi.
Bọn họ xuất phát, Cuồng Loạn Ma Chủ chờ ở một ngọn núi, đây là một nam tử vóc người cường tráng, hắn quét mắt nhìn Lăng Hàn cùng Thiên Phượng Thần Nữ một chút, sau đó liền chăm chú vào trên người Lăng Hàn, ánh mắt hơi co lại.
Hắn hẳn là nhìn ra trong cơ thể Lăng Hàn có khắc mười một tòa sát trận, để hắn làm Ma Chủ cũng hơi có chút giật mình, nhưng tâm tình như vậy cũng chỉ hơi giương lên, ở Ma Chủ mà nói, dưới Sáng Thế đều là giun dế.
Đương nhiên, nếu hắn giao lưu với Hồ Phong một hồi, liền sẽ không coi thường Lăng Hàn như thế.
- Người trẻ tuổi, hơn trăm năm trước cứu Vu nhi, vẫn không có trả nhân tình cho ngươi a.
Cuồng Loạn Ma Chủ cười nói, hắn không có cái giá Thánh Nhân gì, hào phóng đến cực điểm.
- Ngươi muốn cái gì? Chân Nguyên Thạch? Thần Quả? Thần đan? Thánh liệu? Chỉ cần mở miệng, bản tọa đều sẽ vì ngươi hoàn thành tâm nguyện.
Lăng Hàn cười cợt, đúng mực nói:
- Tiền bối, lúc ấy ta ra tay giúp đỡ, cũng chỉ là không muốn nhìn thấy Thần Minh hai giới giao chiến, cũng không có đòi hỏi khác, vì lẽ đó, tiền bối cũng không cần để ở trong lòng.
Cuồng Loạn Ma Chủ sững sờ, sau đó cười to:
- Người trẻ tuổi khá lắm, chí hướng cao xa, lại không kiêu ngạo.
Vu Giác thầm thì trong miệng một hồi, nhưng âm thanh rất nhỏ, không để ai nghe được.
Hiện tại Lăng Hàn cần chính là Thánh Dược, hơn nữa còn không phải một cây hai cây, mà là lượng lớn. Nhưng đại dược như vậy, Ma Chủ có thể lấy ra một hai cây đến đưa hắn là tốt lắm rồi, làm sao có khả năng lượng lớn?
Vì lẽ đó, còn không bằng để nhân tình ấy lại, nói không chắc ngày sau sẽ có tác dụng khác.
Cuồng Loạn Ma Chủ vung tay, cuốn bốn người lên, dưới chân xuất hiện một kim quang đại đạo, dẫn tới trong tinh không, hắn cất bước liền đi, tinh không vô tận ở sau người hắn cấp tốc lui xa.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn dùng hơn một ngày mới đến Hải Không Tinh, cái này cùng Hàn Vân Tinh cách ở hai đầu Cực Quang Tinh Vực, bằng không cũng sẽ không để cho một Ma Chủ đi tới thời gian lâu như vậy.
- Loạn Ma Cung!
Lăng Hàn nhìn về quần thể kiến trúc khổng lồ phía trước, cái này nói là một toà cung điện, chẳng bằng nói là một thành trì.