- Sư phụ! Sư phụ!
Đinh Bình vội vã chạy vào.
- Xảy ra chuyện gì?
Lăng Hàn hỏi, tên đồ đệ này rất ít khi cấp bách như vậy.
Đinh Bình thở hổn hển nói:
- Tinh Sa Đại Thánh đã hạ lệnh dụ, muốn thu Cổ Đạo Nhất làm đệ tử thân truyền thứ mười.
Hắn đầy mặt tức giận, cái này muốn thu cũng phải thu sư phụ của hắn a, không thấy ở trong tân sinh tranh tài, Lăng Hàn đánh bại Cổ Đạo Nhất, đoạt được thứ nhất sao?
Lăng Hàn không khỏi nở nụ cười nói:
- Ta biết rồi.
Nói thật, hắn nửa điểm cũng không muốn bái Tinh Sa Đại Thánh làm sư phụ, tiến vào Vũ Viện cùng bái người nào đó làm sư phụ, tính chất là hoàn toàn khác nhau.
- Sư phụ, sao ngươi không vội a?
Đinh Bình giơ chân.
- Thánh Nhân lên tiếng, thật giống như một đao thiên ý, chém phúc trạch của ngươi a!
Thánh Nhân đắc đạo, từ một loại ý nghĩa nào đó đại biểu thiên địa ý chí, hơn nữa, nơi này lại thịnh truyền trong vạn ngàn Vương giả chỉ có một người có thể đắc đạo, chính là người lọt mắt xanh của Tinh Sa Đại Nhân.
Hiện tại Tinh Sa đại nhân thu đồ đệ, ý nghĩa những người khác đều không có hi vọng trở thành Thánh.
Kỳ thực Tinh Sa Đại Thánh sớm liền muốn thu Cổ Đạo Nhất làm đồ đệ, dưới cái nhìn của hắn, Tiên thai chính là thể chất cao cấp nhất thế gian, lại có hắn dốc lòng vun bón, trong tương lai Cổ Đạo Nhất chẳng những có thể kế thừa y bát của hắn, thậm chí vượt qua hắn, thay ước mơ tha thiết của hắn bước vào Thánh Vương Cảnh.
Chính hắn không thể bước ra bước đi này, nhưng có thể tự tay bồi dưỡng được chí tôn như vậy, hắn chết cũng có thể nhắm mắt.
Lùi một bước mà nói, hắn bồi dưỡng được một vị Thánh Vương, Cổ Đạo Nhất tất nhiên sẽ hoài cựu, vậy cho dù hắn hóa đạo, ngày sau nhi tử cũng có một chỗ dựa cực kỳ tin cậy.
Chỉ là Tinh Sa Đại Thánh không biết, Cổ Đạo Nhất sẽ không nhận tình của hắn, người ta là Trảm Trần Lão tổ, hiện tại kém chỉ là thời gian cùng tài nguyên, mới sẽ tiến vào Tinh Sa Vũ Viện.
Ở Cổ Đạo Nhất xem ra, Thần giới tất cả đều là giun dế, hắn sẽ đi trông nom một con giun dế sao? Thực sự là đùa giỡn.
Nguyên bản Tinh Sa Đại Thánh là sẽ không nhanh thu đồ đệ như thế, cái này không phải là để những học sinh khác thất vọng sao? Nhưng lần này Cổ Đạo Nhất thua ở trong tay Lăng Hàn, hắn sợ Cổ Đạo Nhất bởi vậy thất ý, dao động võ đạo bản tâm, bởi vậy quyết định lập tức thu Cổ Đạo Nhất làm đồ đệ.
Cái này chính là đang nói, Đại Thánh xem trọng tương lai của Cổ Đạo Nhất.
Thua nhất thời lại đáng là gì, cường giả nào ở trên đường đặt chân lên đỉnh cao nhất không thua qua? Leo võ đạo đỉnh cao, nhìn không phải nỗ lực nhất thời, mà là sức chịu đựng lâu dài.
Ngươi có thể vọt tới giữa sườn núi nhanh nhất lại có tác dụng gì?
Đại Thánh tinh mắt cỡ nào? Hơn nữa Đại Thánh đại biểu thiên địa ý chí, hiện tại Tinh Sa Đại Thánh tuyên bố như thế, chẳng khác gì đại biểu thiên địa chém tất cả mọi người một đao, đứt đoạn mất hi vọng thành Thánh của bọn họ.
Cái này tự nhiên làm nhân tâm hoảng loạn, không ít người dự định chủ động nghỉ học.
Tiến vào Tinh Sa Vũ Viện, làm không phải tranh cướp tiêu chuẩn đệ tử chân truyền cuối cùng của Tinh Sa Đại Thánh, để cầu thành Thánh sao? Hiện tại nhân tuyển đã quyết ra, vậy còn ở lại làm chi?
Cái này vạn vạn không được!
Lăng Hàn phải ngăn cản, đùa giỡn, hắn muốn đào hầm cho Cổ Đạo Nhất, nhưng vạn nhất chạy một vòng trở về, người trong Vũ Viện đều chạy sạch, hắn còn làm sao tung tin tức ra ngoài?
Chạy đi mời Cổ Đạo Nhất?
Thật coi người ta là ngốc sao!
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, chạy ra ngoài, bắt đầu lớn tiếng nói, bảo mọi người không nên dao động bản tâm, coi như Thánh Nhân khâm điểm thì đã làm sao, nhân định thắng thiên!
Tranh thủ không nhất định thành công, nhưng không tranh thủ, vậy tuyệt đối sẽ không thành công!
Mọi người có thể đi vào Tinh Sa Vũ Viện, nói rõ tư chất đều là cực cao, đều có hi vọng trở thành Thánh, làm sao có thể bởi vì người khác nói một câu mà đứt niềm tin?
Hơn nữa phía trước có một mục tiêu, lưu lại, từng cái vượt qua Cổ Đạo Nhất!
Những câu nói này tung ra, làm cho cả bát viện sôi trào.
Đúng, chỉ cần Cổ Đạo Nhất không có thành Thánh, vậy hết thảy đều quá sớm. Còn nữa, trở lại tu luyện cũng không ưu thế gì, ngược lại ở chổ này, Vương giả như mây, không chỉ có thể kích phát đấu chí của mình, hơn nữa cũng có người luận bàn.
Rất nhiều người đều là phong cách lấy chiến nuôi chiến, càng đánh càng mạnh, sau khi trở về cả thế gian vô địch, cũng ý nghĩa giẫm chân tại chỗ.
Lưu lại, như là thua, cũng không thể trốn tránh, phải đứng thua!
Cái này thay đổi một người, lời nói ra tuyệt đối không có phân lượng như vậy, nhưng Lăng Hàn không giống, danh tiếng của hắn là đánh ra, hơn nữa trước đây không lâu mới đạt được tân sinh thứ nhất, lực ép Cổ Đạo Nhất, ở trong Tinh Sa Vũ Viện, luận thực lực Lăng Hàn vẫn chưa thể đưa về hàng ngũ bá chủ, nhưng nói đến danh tiếng, lại mơ hồ đã đuổi sát bá chủ.
Những câu nói này từ bát viện truyền tới phân viện khác, khích lệ mỗi người, tuy vẫn có chút người tuyển chọn rời đi, nhưng đại bộ phận người lưu lại. Ngược lại lần này chiêu nhiều người, đi mấy trăm người cũng hơn giới trước nhiều lắm.
Lúc này Lăng Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn lại bào chế một bảo tàng của Thánh Vương, tất sẽ tạo thành náo động ở trong Tinh Sa Vũ Viện, người người đàm luận, sau đó hắn lại làm chút đồ vật Tiên Vực chỉ có Cổ Đạo Nhất nhận thức, làm cho đối phương cho rằng đó là một bảo tàng Tiên cấp, đối phương nhất định sẽ động lòng.
Khà khà, hắn cũng có chút khâm phục mình nhanh trí, vậy thì bình ổn mọi người rồi.
Ai, vì vợ, hắn cũng liều mạng a.
Lăng Hàn mang theo Nữ Hoàng cùng Thiên Phượng Nữ, chuẩn bị ra ngoài lên đường, rời Vũ Viện lại lấy Xuyên Vân Toa tiến hành lữ trình cấp bậc Tinh Vũ, nhưng bọn họ chỉ vừa ra ngoài, liền bị một đoàn học sinh cũ chặn lại.
- Lăng Hàn!
Một học sinh cũ đi ra, tu vi Hằng Hà Cảnh đại cực vị đỉnh cao, trước ngay cả trung cực vị cũng không cản được Lăng Hàn, hiện tại tự nhiên chỉ có thể điều động đại cực vị, hơn nữa còn là đỉnh cao, sức chiến đấu càng bão tố đến đại viên mãn.
Cái này vẫn chưa thể trấn áp Lăng Hàn? Không tin!
- Sao?
Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, chỉ thấy những học sinh cũ này sắc mặt rất phức tạp, không giống như trước đây quần tình kích phẫn, vừa lên liền gọi đánh gọi giết.
- Chúng ta cũng nghe nói một ít chuyện của ngươi, không thể không nói một tiếng khâm phục.
Tên học sinh cũ kia lại nói.