Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1602: Đổi trắng thay đen (Hạ)




Lăng Hàn bất động như núi, đây chỉ là thi đấu mà thôi, nếu như là sinh tử ác chiến chân chính, vậy hắn hoàn toàn có thể liều mạng “chết” một lần, để thân thể khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, vậy Cổ Đạo Nhất thực sự là một chút biện pháp cũng không có.

Trên thực tế, hắn vẫn không có vận chuyển Bất Diệt Chân Dịch, một giọt liền có thể để thương thế hắn diệt hết, chỉ là nguyên lực không thể khôi phục mà thôi.

Lá bài tẩy của hắn còn, nhưng Cổ Đạo Nhất lại không.

Cuộc chiến đấu này, hắn cuối cùng sẽ là người thắng!

Chiến chiến chiến, Cổ Đạo Nhất sắp phát điên, hắn rõ ràng biết lực lượng Tiên Nguyên đang cấp tốc tiêu hao, nhiều lắm chỉ có thể chống đỡ hắn tái chiến mười tức.

Thắng bại ngay ở trong chút thời gian này.

Ầm!

Hắn liều lĩnh oanh kích, Thánh Vương Khí vung vẩy, hắn hoàn toàn không thèm để ý sau một đòn có thể Lăng Hàn đánh chết hay không, vào đúng lúc này, hắn chỉ có một ý nghĩ cầu thắng, cái này vượt qua tất cả.

Nhưng sức phòng ngự của Lăng Hàn để hắn tuyệt vọng.

Một tức, hai tức... chín tức, mười tức!

Lực lượng của Cổ Đạo Nhất nhất thời như thủy triều thối lui, lực lượng Tiên Nguyên tiêu hao hết, hắn từ đỉnh mây rơi xuống thế gian.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng quát truyền đến.

- Thánh Mẫu đại nhân!

Bọn học sinh không nhận ra âm thanh này, nhưng hết thảy lão sư đều biết, đặc biệt là mấy cái trong Cổ Viện, vội vã bắn người ra, bay lên đài, bỏ dở chiến đấu.

Thánh Mẫu ở một trình độ nào đó chính là ý chí của Tinh Sa Đại Thánh, ai dám không tuân?

Thánh Mẫu?

Hết thảy học sinh cũng không rõ, vợ của Thánh Nhân, hay là mẫu thân của Thánh Nhân?

Lăng Hàn hơi nhướng mày, Chu Tú Nhi lại tới làm chi?

Dưới muôn người chú ý, Chu Tú Nhi giẫm bước liên tục, chậm rãi leo lên võ đài nói:

- Thắng bại đã quyết, còn không tuyên bố sao?

Thắng bại đã quyết? Không phải còn đánh sao?

Một đám lão sư không rõ tình hình, Thánh Mẫu đại nhân đây là thiên vị giúp bên nào đây?

Có điều, nơi này không thiếu người cơ linh, ngay lập tức hiểu rõ ra... khẳng định không phải giúp Lăng Hàn, bởi vì chỉ cần lại đánh mấy chiêu Lăng Hàn liền thắng, cần Thánh Mẫu đại nhân xuất hiện sao?

- Khặc!

Lúc này một vị lão sư hắng giọng:

- Ta tuyên bố, lần này tân sinh tỷ thí, người thứ nhất là Cổ Đạo Nhất!

Toàn trường ồ lên, mọi người là người thông minh, nơi nào không nhìn ra Lăng Hàn đã đưa tay tới đích, kế tiếp chính là thời điểm hắn hung hăng phản kích, tại sao có thể phán hắn thua?

Cổ Đạo Nhất cũng sững sờ, hắn căn bản không nhận ra Chu Tú Nhi, tại sao đối phương muốn giúp mình?

Nhưng hắn đương nhiên không muốn thua a, cho dù là do người khác hỗ trợ.

Bởi vì, hắn không nói câu nào.

Lăng Hàn tự nhiên không phục nói:

- Xin hỏi, ta thua ở nơi nào?

Thua ở nơi nào? Cái này... Mấy lão sư ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, cái này ai nấy đều thấy được a, Cổ Đạo Nhất đã là cung giương hết đà, mà Lăng Hàn thì lại như mãnh hổ ra lồng, đang muốn phát kiếm.

- Thời gian thi đấu chỉ có một ngày một đêm mà thôi, nếu không thể ở trong thời gian quy định phân ra thắng bại, liền xem ai chiếm ưu thế.

Chu Tú Nhi nói:

- Vừa nãy ai cũng nhìn rõ ràng, Cổ Đạo Nhất chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, tự nhiên là hắn thắng.

Nói như vậy cũng không sai, trước đúng là Cổ Đạo Nhất chiếm cứ chủ động, nhưng vấn đề là, bọn họ nào có đánh đủ một ngày một đêm? Hiện tại mặt trăng vẫn không có lên, khoảng cách một ngày một đêm làm sao cũng có ba bốn canh giờ, sớm lắm a.

Nhưng Thánh Mẫu đại nhân nói như vậy, ai dám phản bác?

Nàng nói Thái Dương là vuông, vậy chính là vuông, nói băng là nóng, vậy chính là nóng.

Chỉ hươu bảo ngựa thì đã làm sao?

Then chốt là nàng đã nói rõ thái độ, ai dám bác bỏ mặt mũi của nàng?

- Cái gì, nàng là vợ của Tinh Sa Đại Thánh?

- Hơn nữa còn vì Đại Thánh sinh một đứa con trai?

- Mẹ kiếp, chẳng trách nàng rõ ràng chỉ vừa đột phá Tinh Thần Cảnh, nhưng nhiều lão sư cũng cung cung kính kính như vậy.

Có người tin tức thông linh, ở Cổ Viện mấy ngày đã cùng đám triều Thánh giả nơi này hoà mình, tự nhiên không thể nào không biết có nhân vật như Chu Tú Nhi, vừa nói ra, lập tức gợi ra náo động.

Thân phận này... thông thiên!

Một vị lão sư mở miệng nói:

- Thánh Mẫu đại nhân đã mở miệng, còn ai dám có dị nghị? Tản đi đi, lần này thứ nhất chính là Cổ Đạo Nhất, ai dám nói hưu nói vượn, tuyệt không dễ tha!

Tất cả mọi người câm như hến, vợ của Đại Thánh a, hơn nữa còn không phải bình thường, chính là quý nhân sinh ra long tử, mẫu bằng tử quý, đủ để bảo đảm vạn thế vinh quang.

- Ta có!

Lăng Hàn lớn tiếng nói, hắn chắc chắn sẽ không luồn cúi, bằng không lúc trước hắn cần gì phải cùng Chu Tú Nhi đối cứng, ở lúc mới bắt đầu, êm dịu liền hoàn toàn không có chuyện về sau.

Nói năng có khí phách!

Ta có dị nghị, ta chính là không phục!

Thân hình của Lăng Hàn như núi, không khuất phục không nghe theo.

Huyết có thể chảy, kiên quyết thà rằng gãy cũng không cong.

Mọi người thấy, lúc này Lăng Hàn không thể nghi ngờ là thân đơn bóng chiếc, nhưng đứng ở đó, lại có tư thế bễ nghễ thiên hạ.

Trong khoảng thời gian ngắn, người người đều vì phong thái của hắn lay động, toàn trường yên lặng như tờ.

- Ngươi không phục? Vậy thì như thế nào!

Chu Tú Nhi xem thường nói, đừng nói nơi này chỉ là mấy lão sư, coi như là chín Thánh đều đến, lại có người nào dám phản bác nàng, phản đối nàng?

Muốn khi sư diệt tổ sao!

- Ta liền hỏi một câu, có ai thấy ta thất bại?

Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, người người không dám nhìn thẳng hắn, không ai không hạ thấp đầu.

- Ta không phục!

Loạn Tinh nữ hoàng là người thứ nhất lên đài, dựa vào, dám bắt nạt ái lang của nàng, quản ngươi là ai, đánh! Nàng nhìn chằm chằm Chu Tú Nhi, hoàng uy cùng mị lực khiến người ta nghẹt thở đan dệt, ngay cả Chu Tú Nhi cũng không khỏi cúi đầu, tự ti mặc cảm.

- Ta cũng không phục!

- Ta cũng không phục!

- Ta cũng không phục!

D0ám người Thiên Phượng Thần Nữ, Vũ Hoàng, Cửu Yêu, Đinh Bình dồn dập lên đài, không chỉ bọn họ, ngay cả Vương giả cấp ba như Tử Thần Phong, Thiên Hạ Đệ Nhị, Long Hương Nguyệt cũng nhảy lên võ đài.

Bọn họ chỉ sùng kính cường giả, dùng thực lực thắng, không lời nào để nói, nhưng dùng loại cường quyền ức hiếp này, vậy ai cũng không phục. Đã như vậy, vậy còn so cái rắm!

Thi đấu, liền phải công bằng, ai thực lực mạnh, người đó mới là số một!

Đây là đạo lý các Vương giả công nhận!