Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1596: Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất (Hạ)




- Lăng Hàn, đi theo ta.

Vẻ mặt của Vệ Chấn cứng đờ như gỗ nói.

Lăng Hàn còn tưởng rằng đối phương muốn nói sự tình quyết chiến ngày mai, dù sao hắn là đại biểu bát viện xuất chiến, nếu như có thể vì bát viện nắm lấy số một, vậy toàn bộ bát viện cũng mặt mũi sáng sủa.

Hắn theo rời đi, rất nhanh đi tới viện của Vệ Chấn, đi qua đình viện, tiến vào phòng khách, nhưng bên trong lại còn có hai người, một cái là nữ tử, đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị, một cái khác là hài tử, đang ngồi dưới đất chơi bùn.

Vợ, con trai của Đại Thánh.

Lăng Hàn không khỏi sầm mặt lại, hiển nhiên Vệ Chấn gọi mình lại đây không phải vì ngày mai thi đấu, mà là đạt được mệnh lệnh của vợ Đại Thánh.

Nữ nhân này muốn làm gì?

- Hiện tại còn dám mạnh miệng sao?

Vợ của Đại Thánh cao ngạo hỏi, nàng gọi Chu Tú Nhi.

Lăng Hàn vẫy vẫy tay nói:

- Làm sao, muốn trị tội ta gì sao?

- Lớn mật!

Vệ Chấn quát một tiếng, ánh mắt như kiếm:

- Ở trước mặt Thánh Mẫu, có tư cách cho ngươi chất vấn sao?

Đừng nói Lăng Hàn, ngay cả chín Thánh tới, thấy Chu Tú Nhi cũng phải cung cung kính kính, thân phận vợ của Đại Thánh còn chưa đủ trâu bò sao?

Mấy trăm tinh vực, trong người có thân phận cao nhất, có thể xếp thứ hai!

Lăng Hàn lạnh nhạt nói:

- Ta không có làm việc gì đuối lý, vì sao không thể chất vấn? Ta còn muốn hỏi Vệ sư cùng phu nhân, muộn như vậy gọi ta qua là làm gì? Không có chuyện gì, ngày mai ta còn có thi đấu, đi về trước.

- Ha ha!

Chu Tú Nhi cười gằn:

- Trở về? Nằm mơ! Ngày hôm nay, ngày mai, ngươi liền ở chổ này đi, lúc nào nghĩ rõ ràng, ngươi tự nhiên biết nên làm như thế nào mới có thể rời đi.

Đơn giản, cúi đầu, cung kính quỳ lạy vợ của Đại Thánh, dâng tôn nghiêm của mình là được.

Mà cái là Lăng Hàn tuyệt đối không thể tiếp thu.

Lăng Hàn lạnh nhạt nói:

- Ta muốn đi, các ngươi còn muốn lưu lại hay sao?

- Ngươi đi được không?

Chu Tú Nhi cười gằn, Vệ Chấn là Hằng Hà Cảnh đại viên mãn, nếu như ngay cả một tiểu cực vị cũng không thể lưu lại, vậy hắn không bằng đập đầu chết đi.

Vẻ mặt của Vệ Chấn cứng đờ như gỗ.

Đứng ở góc độ của hắn mà nói, kỳ thực là muốn nhìn thấy Lăng Hàn đánh thắng Cổ Đạo Nhất, vì bát viện làm vẻ vang. Ai bảo đây là Chu Tú Nhi mở miệng chứ? Nàng thật muốn quyết tâm kiên trì, đừng nói hắn, ngay cả Minh Tâm Thánh Nhân đến cũng phải luồn cúi, sau này lại nghĩ cách bồi thường Lăng Hàn a.

Đây là sư mẫu, chín Thánh Nhân nào dám bất kính?

Có trách thì chỉ trách Lăng Hàn quá kiêu ngạo, lúc trước không chịu chui qua lỗ chó, kết quả hắn ở bát viện thành công địch của hết thảy học sinh cũ, mà hiện tại cũng bởi vì không muốn cúi đầu với vợ của Đại Thánh, kết quả ngay cả thi đấu cũng không tham gia được.

Ngươi thấp cái đầu có khó khăn như thế sao? Ở trên con đường võ đạo, chỉ cần ngươi không trèo đỉnh, vậy khẳng định không thể tránh khỏi cúi đầu.

Cần gì khổ như thế chứ?

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Được, nếu hai vị muốn lưu ta uống trà, vậy ta liền phụng bồi

Đi, ai mời ngươi uống trà!

Chu Tú Nhi cười gằn, hiện tại ngươi có thể trấn định, nhưng chỉ cần đến ngày mai, càng ngày càng tiếp cận thi đấu, xem ngươi không gấp đến độ đứng ngồi không yên.

Nàng mười phần mong đợi nhìn thấy dáng dấp của Lăng Hàn khi đó.

Cùng Lăng Hàn có thâm cừu đại hận gì sao? Không có. Ai bảo đối phương dám khiêu khích quyền uy của nàng, vợ của Đại Thánh, mẫu nghi thiên hạ, người người nhất định phải cung tôn.

Lăng Hàn ngồi xuống ở trên ghế, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một bộ cực kỳ trấn định.

Thiết, ngươi cứ giả bộ đi.

Chu Tú Nhi nhìn ở trong mắt, cũng không có trách cứ Lăng Hàn không mời tự ngồi, có lúc sự nhẫn nại của nàng là tương đối tốt.

Cũng không lâu lắm, bé trai liền buồn ngủ, liền nằm ở trên đất, ngủ.

Tu vi Phá Hư Cảnh, đương nhiên không thể sợ sàn nhà râm mát mà nhiễm bệnh.

Thời gian chậm rãi qua đi, chân trời hiện ra ánh sáng rõ ràng, ngay sau đó, mặt trời đỏ bay lên, soi sáng trời cao.

Sáng sớm, lại qua nửa canh giờ trận chung kết liền bắt đầu, mà thời gian cho phép đến muộn chỉ có nửa canh giờ, một khi vượt qua thời hạn này sẽ tự động phán thua.

Chu Tú Nhi có chút hưng phấn, đối với thiên tài mà nói, chiến bại cũng không đáng thẹn, nhưng đánh cũng không dám đánh, vậy chính là sỉ nhục vĩnh viễn không thể xóa đi.

Sau này phàm là thời điểm nói đến Lăng Hàn, sẽ nói đến năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, Lăng Hàn khiếp chiến, vốn là một kẻ nhu nhược.

Đây mới là tổn thương nhất.

Độc nhất là lòng dạ đàn bà!

Lăng Hàn bất động như núi, có vẻ cực kỳ thong dong.

Thời gian đã đi tới trận chung kết bắt đầu, nhưng Lăng Hàn vẫn không có một chút xíu biến hóa.

Thiết... Cũng quá biết trang đi.

Chu Tú Nhi cười gằn, mặc kệ Lăng Hàn cúi đầu hay không, hắn cũng không có quả ngon để ăn.

Cúi đầu, vậy liền thành nô tài của nàng. Không cúi đầu, liền bỏ qua trận chung kết, sau này bị vạn chúng xem thường, kẻ nhu nhược ngay cả chiến cũng không dám chiến.

Từ khi Lăng Hàn ngồi ở chỗ này bắt đầu, liền ý nghĩa hắn đã thua.

Bên ngoài, trên quảng trường đã đứng đầy người, đây là trận chiến cuối cùng, cũng nhất định là long hổ đấu đặc sắc nhất, mỗi người cũng muốn tận mắt chứng kiến, trong tân sinh khóa này đến cùng ai mới có thể trở thành Vương trong Vương chân chính.

Không phải ai ai ai khâm điểm, mà là dùng thực lực đánh ra thứ nhất.

Nhưng thời gian đã đến, Lăng Hàn đâu?

Cổ Đạo Nhất đứng ở trên võ đài, hắn trời sinh Tiên thai, trên da tự nhiên có một tầng tiên quang diệu chuyển, thật giống như không thuộc về giới này, lúc nào cũng có thể phá tan hư không, cưỡi gió bay đi.

Sắc mặt hắn âm trầm, Trầm Uyên Cốc chiến một trận hắn bị Loạn Tinh nữ hoàng kiềm chế, không thể đoạt được thứ nhất, cái này vẫn là tiếc nuối của hắn. Hắn cực kỳ khát vọng vào hôm nay trong chiến đấu triệt để đánh bại Lăng Hàn, xác lập địa vị Vương giả của hắn.

Không trải qua trận chiến này, cho dù có chín vị Thánh Nhân khâm điểm, vậy cũng không đủ hàm kim.

Nhưng Lăng Hàn lại đến muộn!

Hừ, cái tên này sẽ không phải khiếp chiến chứ?

Có thể, chỉ cần trận chiến này không tiến hành, vậy hắn liền vĩnh viễn danh bất chính, ngôn bất thuận.

Gia hỏa đê tiện vô liêm sỉ này!

- Chờ nửa canh giờ, quá hạn không xuất hiện, là bỏ quyền.

Một tên lão sư nói.

Mọi người ồ lên, Lăng Hàn lại khiếp chiến? Đường đường Vương giả, dù ở trước mặt mọi người chịu thua cũng tốt hơn khiếp chiến, sau này còn có mặt mũi gặp người sao? Muốn lưu lại chỗ bẩn vĩnh viễn tẩy không đi a.