Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1586: Lưu người




Một đao này đâm thật tổn thương a!

- Đoan đoan chính chính mà làm người, lúc vừa tiến vào Vũ Viện, ngươi cũng từng là Vương giả, tại sao lại đi lệch đường?

Lăng Hàn lớn tiếng quát lên, như trống chiều chuông sớm, khiến người tỉnh ngộ.

Mạc Lý không khỏi lộ ra vẻ suy nghĩ sâu sắc, lúc trước hắn hùng tâm tráng chí cỡ nào, nhưng ở ngày thứ nhất tiến vào Tinh Sa Vũ Viện liền gặp phải phủ đầu thống kích, bị ép chui lỗ chó, sau đó, hắn nín một hơi liều mạng khổ luyện, tu vi tăng lên ngược lại cực kỳ mãnh liệt.

Nhưng mà, Tinh Sa Vũ Viện Vương giả như mây, sau đó hắn liên tục gặp thảm bại, tự tin bị đả kích nghiêm trọng, liền bắt đầu đi bàng môn tà đạo, không còn lấy võ đạo làm trung tâm.

Ta đang đeo đuổi cái gì? Ta muốn theo đuổi cái gì?

Mạc Lý run lên bần bật, trong ánh mắt né qua một đạo thanh minh, trên mặt lại có vẻ hối hận.

Nếu là Vương giả, tự nhiên tâm tính hơn người, một cái đốn ngộ liền có thể lập địa thành Phật.

- Ta rõ ràng.

Hắn gật gật đầu:

- Vị sư huynh này, ngày khác nếu như Mạc mỗ có thành tựu, là nhờ sư huynh cảnh tỉnh.

Lăng Hàn cười cợt nói:

- Đi thôi

- Vân thiếu gia...

Mạc Lý nhìn về phía bé trai, cái này dù sao cũng là thân tử của Đại Thánh, vạn nhất xảy ra chút vấn đề, vậy ai gánh nổi?

- Yên tâm, chúng ta sẽ đưa hắn trở lại.

Lăng Hàn gật gù.

Mạc Lý hơi chần chờ, mới nói:

- Sư huynh, mẫu thân của Vân thiếu quy củ rất lớn, ngươi tuyệt đối không nên gây với nàng.

Câu nói này, hắn nhỏ giọng, tựa như sợ bị người nghe được.

Mẫu thân của Vân thiếu, vậy chính là vợ của Đại Thánh.

Vợ của Đại Thánh, hơn nữa còn mới vừa sinh ra dòng dõi duy nhất, kiêu ngạo một chút cũng có thể tưởng tượng.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Vậy chúng ta liền không đi vào, xa xa để chính hắn vào nhà là được.

Bé trai tuy chỉ có bốn, năm tuổi, nhưng tu vi Phá Hư Cảnh chẳng lẽ còn sợ té ngã bị thương sao?

Lại nói, đây chính là Cổ Viện, cho dù Tinh Sa Đại Thánh vẫn đang bế quan, nhưng nhi tử bảo bối như thế, khẳng định có một tia thần niệm bảo vệ, đâu thể nào có chuyện.

Mạc Lý vừa nghĩ cũng đúng, liền bò lên, lấy nguyên lực khóa lại xương trong cơ thể, một bước cắn răng một cái, nhịn đau trở lại.

Trên trán hắn như đổ mồ hôi lạnh, nhưng không rên một tiếng, dưới cái nhìn của hắn, đây là một trải nghiệm rất tốt, để hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó, không thể quên võ đạo chi tâm lúc trước.

Bé trai chỉ bốn năm tuổi, coi như bị làm hư cũng không thể ác đi nơi nào, Thiên Phượng Thần Nữ vừa dụ dỗ, rất nhanh liền để tiểu gia hỏa tươi cười rạng rỡ, đã quên sự tình cưỡi ngựa.

Lăng Hàn đi tới nói:

- Đưa tên tiểu tử này trở về thôi.

- Ừm!

Thiên Phượng Thần Nữ gật gù, sau đó nhìn về phía Lăng Hàn nói:

- Ta cũng muốn một cái!

Đôi mắt của người ngọc sáng như nước, càng có từng tia từng tia mê hoặc, làm cho tâm thần người say mê.

Trong lòng Lăng Hàn không khỏi rung động:

- Vậy nhanh ném thằng nhóc này đi, chúng ta sinh hầu tử!

Thiên Phượng Thần Nữ cho hắn một cái liếc mắt, lời này làm sao có thể nói ở trước mặt tiểu hài tử, tuy tiểu gia hỏa không thể nghe hiểu.

- Ta muốn cưỡi hầu tử!

Bé trai nghe hiểu được hai chữ hầu tử a, ngay lập tức hưng phấn gọi.

Lăng Hàn tiện tay chiêu một cái, từ trong Hắc Tháp ném ra một yêu thú, hình như hầu tử, nhưng mọc ra một đôi cánh.

Đây là Phi Thiên Hầu.

Yêu thú hung ác, vừa xuất hiện liền nhe răng nhếch miệng, hơn nữa nó có thể phân biệt ra ba người mạnh yếu, mục tiêu nhắm thẳng vào bé trai, hung thần ác sát.

Tuy tu vi của bé trai đã rất cao, nhưng dù sao còn nhỏ, thấy hầu tử này mặt như Thiên Lôi, nhất thời sợ đến giật mình, oa oa khóc lớn.

- Bảo ngươi mang hài tử, không phải hù dọa hài tử.

Thiên Phượng Thần Nữ dở khóc dở cười, âm thầm suy nghĩ sau này cùng Lăng Hàn sinh hầu tử xong, vậy tuyệt đối không thể giao cho hắn giữ, cũng quá hại người đi.

Thật vất vả mới dỗ dành được bé trai, hai người liền dẫn nó trở lại, dù sao thân phận của tiểu gia hỏa rất mẫn cảm:

“Mất tích” quá lâu sẽ đưa tới phiền phức.

- Ta muốn cưỡi ngựa! Ta muốn cưỡi ngựa!

Không lâu lắm, tiểu gia hỏa liền nhắc lại chuyện cũ, khí thế hùng hổ.

Hắn bị nuông chiều, muốn đồ vật liền nhất định phải tới tay, không cho, hắn sẽ khóc, vừa khóc liền khẳng định thành, chưa từng có kinh nghiệm thất bại.

Lăng Hàn lại ném hầu tử ra nói:

- Ầy, cưỡi đi!

Hầu tử nhe răng nhếch miệng, bộc lộ bộ mặt hung ác.

Bé trai không khỏi sợ đến đặt mông ngồi trên mặt đất, nhưng lần này không khóc, mà sợ đến mặt trắng bệch.

- Ngươi a, cái này là hài tử, còn doạ hắn như thế sao?

Thiên Phượng Thần Nữ vội vàng ôm tiểu gia hỏa lên.

Lăng Hàn gãi gãi đầu, hắn quen thuộc cùng người trưởng thành giao thiệp, có thể nói đạo lý, đạo lý không thông, vậy liền dùng nắm đấm, nhưng một thằng nhóc như thế, đạo lý cùng nắm đấm đều không thông, hắn liền không biết làm sao bây giờ.

- Ngươi đừng nói chuyện!

Thiên Phượng Thần Nữ quay về hắn vung vung tay, hoàn toàn cướp đoạt quyền lực quản tên hài tử này.

Lăng Hàn không khỏi thở dài, hắn là thiên tài võ đạo, đan đạo đế vương, ở trên trận đạo cũng có trình độ xuất sắc, quả thực chính là kỳ tài toàn năng, nhưng nhân vô hoàn nhân, hắn cuối cùng có địa phương không am hiểu.

Có trách thì chỉ trách thời gian cùng nhi tử chung đụng quá ít, không có kinh nghiệm.

Hổ Nữu a, chính là ghen tuông lớn, nếu không hiện tại ở bên trái là Hải Nữu, bên phải là Thủy Nhạn Ngọc, trên lưng dựa vào một Thiên Phượng Nữ, trong ngực lại ôm nữ hoàng đại nhân, cuộc sống gia đình hài lòng bao nhiêu?

- Chỉ có thể gia tăng tu luyện, mau chóng tiến vào Tiên Vực, nếu không vợ con đều muốn nhận không ra!

Tiểu hài tử chỉ đường khẳng định lung ta lung tung, bởi vậy, hai người bỏ ra thời gian rất dài, đi rất nhiều đường rẽ, cuối cùng đi tới một toà biệt viện u tĩnh, đây chính là nhà của bé trai.

Lăng Hàn vẫn chưa đi tới gõ cửa, cổng đã mở ra, đi ra một lão tẩu tuổi đến bảy mươi, lông mày bạc trắng, nhưng vóc người không có nửa điểm lọm khọm, một thân áo xanh, thật giống như quản gia của gia đình giàu có.

Có điều, trên đời này còn thật không có mấy người mời được quản gia như vậy.

Đây là một vị cường giả Hằng Hà Cảnh, tu vi khẳng định cao hơn Lăng Hàn, có điều cụ thể là trung cực vị, đại cực vị hay đại viên mãn, vậy Lăng Hàn liền không biết.

- Vân thiếu gia!

Lão tẩu vẻ mặt tươi cười, nhìn bé trai duỗi ra hai tay.

Nhưng bé trai rất không nể mặt hắn, trực tiếp xoay người, ôm lấy cái cổ của Thiên Phượng Thần Nữ, căn bản không muốn bị hắn ôm.