Nhưng mà, được Tuế Nguyệt Như Ca, mười năm bế quan, Lăng Hàn há có thể không có tiến bộ?
- Cái gì!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, ngay cả Dịch Cao Ninh cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt.
Làm sao có khả năng như vậy?
Cái này không hợp với lẽ thường a, Vương giả Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị hậu kỳ, cái này không phải tuyệt đối nghiền ép Tinh Thần Cực Cảnh sao?
Mà bảy người vẫn không có chui qua lỗ chó kia lại cảm khái không thôi, chẳng trách Lăng Hàn có thể ghi tên tân sinh thứ hai, đây chính là thực lực! Bọn họ thậm chí hoài nghi, nếu như đổi thành Cổ Đạo Nhất ở đây, có thể hung hăng như vậy sao?
Lăng Hàn thu tay về, lạnh nhạt nói:
- Đồ đệ của ta, không cần ngươi đến vung tay múa chân, thời điểm nên dạy ta tự nhiên sẽ quản giáo!
Ánh mắt của Dịch Cao Ninh lập lòe, hắn đang do dự, có nên cùng Lăng Hàn chết cắn hay không.
Nhưng bị một người mới bức lui, sau này hắn còn có mặt mũi trộn lẫn sao?
Ra oai phủ đầu cho người mới, đây là truyền thống, nếu như hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ này, phỏng chừng mấy vị Vương giả trong Vũ Viện kia chắc chắn sẽ không tha hắn.
Trong lòng hắn không khỏi chửi má nó, làm sao lại chạy ra một quái thai như vậy chứ?
Minh Tâm Thánh Nhân ở trong chín Thánh cũng không lấy sức chiến đấu bản thân xưng danh, mà là lấy trận pháp tăng trưởng, năm rồi cũng không có Vương giả đỉnh cấp bái vào viện thứ tám, bởi vậy hắn yên tâm lớn mật.
Nhưng ai biết hắn lại xui xẻo như vậy, một mực để hắn đụng tới một gia hỏa khủng bố như thế.
Hắn con mẹ nó, ngươi gân đáp nào sai rồi, tại sao lại chạy tới đây? Hại lão tử, ngươi biết không?
Dịch Cao Ninh không dám coi thường Lăng Hàn, trầm giọng nói:
- Vị sư đệ này, xưng hô như thế nào?
- Lăng Hàn.
Lăng Hàn lạnh nhạt nói.
- Luận bàn một hồi được chứ?
Dịch Cao Ninh không dám nói mạnh miệng gì, hắn thực không có chút tự tin nào, đối thủ mạnh mẽ quá mức bình thường.
Nếu như hắn biết Lăng Hàn chính là người thứ hai được khâm điểm lần này, trong lòng sẽ hơi khá hơn một chút.
- Luận bàn?
Lăng Hàn không khỏi bật cười, hắn lắc lắc đầu:
- Luận bàn chân chính ta bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, đáng tiếc, các ngươi cái này không phải luận bàn, rõ ràng là ra oai phủ đầu cho chúng ta.
- Đánh đi, ít nói phí lời, bại ở trong tay ta, phiền phức các ngươi cũng ngoan ngoãn bò lỗ chó đi!
Sắc mặt của Dịch Cao Ninh không khỏi phẫn nộ, muốn hắn chui qua lỗ chó?
Hắn là cường giả Hằng Hà Cảnh a!
Coi như là ở Mộc Đồ Tinh, có mười Thánh tọa trấn, nhưng Hằng Hà Cảnh vẫn như cũ có thể xưng một tiếng cường giả, người người đều kính nể.
Ngươi lại để một cường giả Hằng Hà Cảnh chui qua lỗ chó, đây là muốn lật trời sao?
- Ta đã thấy rất nhiều người gan to bằng trời, nhưng như ngươi...
Dịch Cao Ninh lắc lắc đầu:
- Lăng sư đệ, ngươi xác thực thiên tư phi phàm, nhưng cần phải biết rằng, nơi này là Tinh Sa Vũ Viện, chính là không bao giờ thiếu thiên tài!
Lăng Hàn cười to, có vẻ cực kỳ làm càn:
- Đó là bởi vì, các ngươi không có gặp phải ta!
Câu nói này, hắn nói tới hào khí ngất trời, cả người toả ra thần thái kinh người, khiến lòng người thuyết phục.
Dịch Cao Ninh cũng bị phong thái của hắn lay động, sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt khó coi nói:
- Vậy thì chiến một trận!
Trong lòng hắn hối hận, làm sao dẫn dắt việc xấu như vậy, sớm biết có người mới khó chơi như vậy, hắn tranh thủ tích cực làm gì? Hiện tại được rồi, không chỉ gặp phải cứng đầu, hơn nữa cái cứng đầu này còn mạnh mẽ đến gần như yêu nghiệt.
- Thiên Tru Đạo!
Hắn vỗ thân thể một cái, vù, có thể nhìn thấy, trong cơ thể hắn lại có quang điểm lấp lóe, sáng cực kỳ rừng rực.
Đây là mắt trận!
Minh Tâm Thánh Nhân lấy trận nhập đạo, càng lấy thân làm trận, cả người mỗi một khối xương đều là mắt trận, bản thân chính là một đại sát trận!
Bốn phía Dịch Cao Ninh, có từng thanh đao màu vàng hiện lên, sát khí sôi trào, xông thẳng Cửu Tiêu.
Lăng Hàn nhìn, trong lòng không khỏi có một suy đoán.
Ở Hằng Thiên Đại Lục, Mã Đa Bảo chính là trời sinh sát trận, trong cơ thể lạc ấn Đệ Nhất Sát Trận, ngoài ra còn có Đệ Tam Sát Trận, tương tự cũng là một người. Lẽ nào, đây không phải tác phẩm của trời cao, mà đồng dạng là vì huyết mạch truyền thừa?
Nhìn Dịch Cao Ninh, chỉ cần đủ mạnh, trên xương lạc ấn xuống trận văn liền có thể truyền thừa cho đời sau, tự nhiên không thể hoàn chỉnh, nhưng chỉ cần lưu giữ tí tẹo, vậy phóng tới tiểu thế giới, đủ để xưng là Đệ Nhất Sát Trận, Đệ Nhị Sát Trận rồi.
Trước hắn liền biết, hết thảy huyết mạch kỳ thực đều là một vị tổ tiên mạnh mẽ ngưng tụ pháp môn ở trong cơ thể, lúc này mới có thể đời đời kế thừa, vậy trận đạo vì sao không được?
Vù!
Ngay thời điểm hắn nghĩ, Dịch Cao Ninh đã ra tay, mấy trăm đạo kim đao bắn nhanh mà tới.
Lăng Hàn hung hăng đột tiến, hoàn toàn không nói đạo lý.
Ngươi muốn chết sao?
Dịch Cao Ninh không khỏi cười gằn, hắn thừa nhận thủ đoạn vừa nãy của Lăng Hàn cực kỳ kinh người, lấy phương thức hắn không thể lý giải hóa giải một đòn của hắn. Nhưng vừa nãy hắn chỉ là tiện tay mà làm, hiện tại là toàn lực ứng phó, mà ngươi lại đụng vào, không phải muốn chết là cái gì?
Tác thành ngươi!
Dịch Cao Ninh thúc đẩy trận pháp, hòa vào sức chiến đấu của bản thân, thôi phát đến cực hạn, đánh về phía Lăng Hàn.
Hắn đương nhiên sẽ không giết người, ra oai phủ đầu là ra oai phủ đầu, gây ra án mạng, vậy tuyệt đối là lấy mạng đổi mạng, bất luận người nào cũng đừng hòng ngoại lệ. Thế nhưng, Lăng Hàn không thể thiếu sẽ xương đứt từng khúc, vết thương đầy rẫy.
Kim đao tập kích đến, leng keng leng keng, phát ra thanh âm giòn giã, thật giống như này không phải nguyên lực, linh khí ngưng tụ, mà là thần binh chân chính. Nhưng vậy thì như thế nào, kim đao đánh vào trên người Lăng Hàn lại bị dồn dập bắn bay, thật giống như này cũng không phải cường giả Hằng Hà Cảnh ra tay, mà là tùy tiện a miêu a cẩu gì đó.
Sao có thể có chuyện đó?
Dịch Cao Ninh không thể nào tiếp thu được, ngươi con mẹ nó mặc bảo y phòng ngự gì a, làm sao có khả năng biến thái như vậy, ngay cả một đòn toàn lực của hắn cũng có thể dễ dàng chịu đựng như thế? Nhưng hắn nhìn rõ ràng a, trên người Lăng Hàn không có bất kỳ thần văn phát sáng, nếu như bảo y, này tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy.
Lẽ nào là thể phách của tên này... Hí!