- Hoặc là tự mình ăn, hoặc là bị ta nhấn đầu ăn.
Nữ hoàng từ tốn nói, dám hoài nghi Lăng Hàn, cái này dưới cái nhìn của nàng là một tội lỗi.
Những người đánh cược kia khóe miệng đều co giật, chuyện này thực mất mặt a, lại muốn ở trước mặt mọi người ăn đá. Hơn nữa, nơi này là Tử Phong Sơn, một đá, một cây, một ngọn cỏ đều bị Thánh Nhân ảnh hưởng, ăn đá như vậy, nhất định sẽ tiêu hóa bất lương.
Nhưng... dám không ăn sao?
Ngay cả Chu Duyệt cũng bị một chưởng oanh bại, cường giả Tinh Thần Cực Cảnh tương đương với Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị, cường giả như vậy làm sao đối kháng?
Vương giả khác thì vui vẻ xem trò vui, bọn họ tự nhiên là ước gì những người này mất hết mặt mũi, hiện tại ỉu xìu chán chường rời đi, giảm thiểu đối thủ hai mươi năm sau ở Tinh Sa Vũ Viện cạnh tranh.
Dù sao, mỗi người đều là Vương giả, ai dám nói mình có niềm tin tất thắng?
Ngoại trừ Vương giả cấp hai, cường giả như vậy số lượng quá ít, lần này lại sẽ chiêu thu 900 người, nếu Vương giả cấp hai còn có thể vượt qua số này, vậy cũng quá khuếch đại.
- Ta không ăn!
Có người nghễnh cổ.
- Thái sư tổ của ta chính là Hổ Vân Thượng Nhân, cường giả Hằng Hà Cảnh đại viên mãn!
Đánh không lại, không thể làm gì khác hơn là chuyển hậu trường ra.
- Ta cũng không ăn, sư tổ ta chính là Tất Nguyên Thánh Nhân!
Cái này lai lịch càng to lớn hơn.
Loạn Tinh nữ hoàng hừ lạnh, đột nhiên ra tay, đùng đùng đùng, tứ chi của mấy người này đều bị chặt đứt, chỉ có nằm trên mặt đất rên rỉ. Nàng cũng không nói lời nào, nhìn về phía những người còn lại.
Đây là uy hiếp không hề có một tiếng động, không ăn chính là kết cục này, cái gì Hằng Hà Cảnh, Sáng Thế Cảnh, nàng đều không có để ở trong lòng.
Nhiều Vương giả khóe miệng co giật, nữ nhân này không chỉ thực lực mạnh, hơn nữa gan to bằng trời, cái gì Hằng Hà Cảnh, Sáng Thế Cảnh đều mặc kệ, chính là bức người ăn đá.
Có mấy người đứng dậy, cầm lấy đá, ngoan ngoãn gặm ăn, thẻ bính vang lên giòn giã.
- Ta, ta thấy cái gì!
Đám Tinh Thần Cảnh bay ở trên không trung không ai không dụi mắt, lộ ra ánh mắt khó mà tin nổi.
- Trời ạ!
Người phía dưới không kiềm chế nổi, dồn dập hỏi:
- Trần tiền bối, xảy ra chuyện gì?
- Liễu thúc, ngươi thấy cái gì?
- Tổ gia, ngươi nói nhanh một chút a!
Nhưng người ở giữa bầu trời đều giống như choáng váng, qua một hồi lâu, một vị cường giả Tinh Thần Cảnh lâu năm mới trấn định lại nói:
- Có mấy vị Vương giả đánh cuộc thua, đang ăn tảng đá.
Tiếng nói của hắn có chút run rẫy, sợ hãi không thôi.
Phốc!
Rất nhiều người phun ra ngoài, ăn tảng đá? Kia là Vương giả a, mặt mũi so với tính mạng còn trọng yếu hơn, ai bỏ được mặt như vậy?
Nhưng sự thực chứng minh, ở giữa mặt mũi cùng sinh mệnh, hiển nhiên vẫn là sinh mệnh trọng yếu.
- Cái gì đánh cược, cùng ai đánh cược?
Người phía dưới đều thân thiết hỏi, khi bọn họ biết được Lăng Hàn chiến bại Liễu Quân Thiên, mà Loạn Tinh nữ hoàng miểu sát một Vương giả cấp hai Tinh Thần Cảnh đại viên mãn, thì đều bị doạ ngốc.
Trước đó bọn họ đều không coi trọng mấy người Lăng Hàn, ai từng nghĩ đến, đám người này lại hùng hổ như vậy, không chỉ mỗi người đều là Vương giả, hơn nữa còn có Vương giả cấp hai thậm chí cấp ba.
- Trời ạ, ta muốn điên rồi!
- Có người nói bọn họ đến từ Đông Minh Tinh vực, chỉ là một tinh vực nhỏ mà thôi.
- Ngay cả Hằng Hà Cảnh cũng không có, ai tới nói cho ta, sao có thể có chuyện nơi đó sinh ra Vương giả cấp ba?
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên, đây cũng quá khó mà tin nổi, nghĩ như thế nào cũng giống như là đang nằm mơ a.
Trên núi, Chu Duyệt từ từ bò dậy, hắn muốn trốn, ăn đất gì đó, hắn bỏ mặt mũi xuống không được.
- Hả?
Thân hình của Loạn Tinh nữ hoàng lóe lên, đã che ở trước người hắn, thân thể mềm mại hoàn mỹ toả ra khí thế trấn áp chư thiên.
Chu Duyệt biến sắc nói:
- Tiên tử, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ta chính là Vương giả cấp hai, cho dù không thể trở thành cấp ba, chờ bước vào Hằng Hà Cảnh, sức chiến đấu cũng sẽ không kém ngươi bao nhiêu, ngươi vẫn là không nên ép…
Đùng!
Loạn Tinh nữ hoàng một bạt tai quất tới, Chu Duyệt nhất thời bị quất bay, một loạt răng bị đánh ra. Nàng quay đầu nói:
- Thiên Phượng, cầm dây thừng cùng gậy tre đến.
- Vâng, tỷ tỷ!
Thiên Phượng Thần Nữ vội vã làm theo, hai nữ trói gô Chu Duyệt, bị phong ấn tu vi, Chu Duyệt nơi nào có thể giãy dụa được, bị cao cao kéo lên, gió vừa thổi, như bánh chưng tung bay rung động.
Phải, lần này hắn thật đúng là mất hết thể diện.
Các Vương giả ăn đá vừa nhìn, cả người đều là mồ hôi lạnh chảy ròng, ăn càng thêm vui vẻ, thật giống như đây không phải đá cứng rắn, bị Thánh Nhân rèn luyện qua, mà là bữa tiệc lớn cực kỳ mỹ vị.
Thẻ bính thẻ bính, rất lanh lảnh a.
Vũ Hoàng cười ha ha, đứng dậy nói:
- Ai cùng ta luận bàn một hồi?
Hắn vận chuyển ra bốn viên Tinh Thần, nói tu vi của mình rõ rõ ràng ràng cho mọi người, miễn cho đến cái đại cực vị thậm chí trung cực vị, vậy đánh quá vô vị.
- Ta đến lãnh giáo một chút!
Một người trẻ tuổi bận tử y tách mọi người đi ra, trên da của hắn che một tầng vảy, thật giống như tinh thiết tạo nên, toả ra khí tức cực hàn.
Đoàn người Lăng Hàn quá khí phách, trước tiên bại Liễu Quân Thiên, lại bại Chu Duyệt, để những người khác đều phát lên tâm tư chung mối thù, kìm nén một hơi, cho dù không thể đánh bại Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng, cũng phải ở trên người những người khác đòi lại trận thắng.
Người này cũng là Tinh Thần Cảnh đại viên mãn, vận chuyển ra bốn viên Tinh Thần cùng kích cỡ, cho thấy hắn đã đạt đến cực hạn của đại viên mãn.
- Đến!
Vũ Hoàng vọt tới, một quyền oanh qua.
Hắn đi chính là con đường khí phách, quản ngươi là ai, dù là Thánh Nhân ở trước mặt, hắn cũng dám một quyền đánh tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Người kia cũng không đơn giản, mặc dù là Vương giả cấp một, nhưng Vũ Hoàng cũng không có tu ra Tinh Thần Cực Cảnh, chênh lệch kỳ thực rất nhỏ, hơn nữa, vảy trên người có tác dụng phòng ngự cực mạnh, có thể tan mất lượng lớn lực công kích.
Bởi vậy, tuy về mặt lực lượng hắn kém một chút, nhưng có thể thông qua điểm ấy đền bù.
Đây là ưu thế trên huyết mạch.
Nhưng cũng chỉ như vậy, ngoại trừ thượng cổ thiên kiêu ra, huyết mạch của hắn có thể có uy năng lớn bao nhiêu?
Chỉ ba mươi bảy quyền, Vũ Hoàng liền oanh bại người này, vảy rơi hết sạch.
Cái này thua không có một chút xíu mượn cớ, hoàn toàn thất bại.
- Không phải chứ, cái này là một Vương giả cấp hai?