Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1450: Bỏ thuốc




Mắt thấy chiêu kiếm này đã cắt đến gáy của Hàn Tâm Nghiên, bọn họ không khỏi mắt tối sầm, chết mặc dù là Hàn Tâm Nghiên, nhưng bọn họ cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu.

Hàn Tâm Nghiên nhắm hai mắt lại, ở trước khi chết, nàng không muốn nhìn bốn người xấu xí này mà đi.

Đùng!

Trường kiếm hạ xuống, nhưng không hề chém lên cổ của Hàn Tâm Nghiên, một bàn tay lớn đúng lúc duỗi ra, nắm chặt thân kiếm. Đây chính là thần binh cấp tám, nhưng nắm ở trong bàn tay lớn kia lại không có chút tác dụng.

Chính là Lăng Hàn!

Trước đó hắn tiến vào Hắc Tháp tìm hiểu, phòng ốc nện xuống tự nhiên không thể kinh động hắn, vẫn là Tiểu Tháp nhắc nhở, hắn mới đúng lúc xuất hiện, giải tử cục của Hàn Tâm Nghiên.

- Ngươi, sao hiện tại ngươi mới đi ra!

Hàn Tâm Nghiên mở mắt, thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn, nước mắt không hăng hái mà chảy ra.

Nàng chịu oan ức bao lớn, ngươi biết không?

Vẻ mặt Lăng Hàn lạnh lùng, gật gù nói:

- Xin lỗi!

Hắn cởi áo khoác xuống khoác lên người Hàn Tâm Nghiên, sau đó nhìn về phía bốn người Lâm Tuyết Phong, ánh mắt lạnh đến khiến người ta có thể đông lại.

Hắn đối với Hàn Tâm Nghiên cũng không có tình cảm đặc thù gì, chỉ là bằng hữu bình thường. Nhưng nếu là bằng hữu của hắn, vậy liền không phải ai cũng có thể nhục nhã.

- Ngươi là ai?

Cô gái của Hoành Vân chi mạch kia khinh thường nói, Lăng Hàn thu lại khí tức, nàng đương nhiên không thể nhìn ra thực lực của Lăng Hàn.

Đùng!

Lăng Hàn cách không quất tới một bạt tai, nửa bên gò má của nữ tử lập tức sưng đỏ lên, gương mặt nguyên bản quyến rũ yêu diễm trong nháy mắt trở nên vô cùng xấu xí:

- Ngươi cũng là nữ nhân, bắt nạt một nữ nhân khác như thế, không cảm thấy đáng thẹn sao?

- Ngươi, ngươi dám đánh ta?

Nữ nhân kia nhảy lên, một bộ như mèo bị đạp cái đuôi.

Nàng Đan Võ song tu, thiên phú trác việt, hơn nữa dáng dấp còn đẹp, ở trong tộc không biết được bao nhiêu người theo đuổi, thậm chí ngay cả các trưởng bối cũng yêu thích nàng có chút “quá mức”.

Nhưng hiện tại, nàng lại bị người đánh một bạt tai!

Không thể nhẫn!

- Thật to gan!

Sắc mặt của ba người Lâm Tuyết Phong cũng âm trầm nhìn chằm chằm Lăng Hàn.

- Ngươi quá mức!

- Quá mức?

Lăng Hàn cười nhạt.

- Chút nữa các ngươi sẽ biết, cái gì gọi là quá mức!

- Lăng Hàn, Vũ di gặp nguy hiểm, ngươi nhanh đi trợ giúp nàng!

Hàn Tâm Nghiên vội vàng nói, nàng có thể đoán được một khi Lâm Vũ Khởi bị bắt, hậu quả khó mà lường được. Cũng còn tốt, cho dù thực lực của Lâm Phong mạnh hơn, nhưng muốn bắt sống Lâm Vũ Khởi vẫn rất khó khăn, tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.

- Không tốn bao nhiêu thời gian đâu.

Lăng Hàn ra tay.

- Khẩu khí thật cuồng!

Bốn người Lâm Tuyết Phong trừng mắt gầm lên, dồn dập phản kích.

Nhưng chỉ là Nhật Nguyệt Cảnh, sao có thể đấu với Tinh Thần Cảnh?

Kỳ tài ngút trời như Lăng Hàn, cũng chỉ có tu đến Cực Cảnh đỉnh cao mới có thể đấu với Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị sơ kỳ, huống chi những a miêu a cẩu này.

Đùng, dưới một chưởng, bốn người đều bị trấn áp, hơn nữa quần áo của bọn họ cũng trong cùng một lúc hóa thành hồ điệp bay lượn, không còn một mảnh.

- A!

Nữ nhân kia nhất thời hét rầm lêm, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Tuy ba nam nhân không rít gào, nhưng sắc mặt trắng bệch, ở trước mặt mọi người biến thành heo, làm sao chịu nổi?

Lăng Hàn không để ý chút nào, hơi suy nghĩ liền niêm phong tu vi của bốn người kia lại, sau đó treo ở trên một cây cao ở ngoài cửa viện.

Đã như thế, e là toàn bộ tổ địa đều có thể thấy rõ ràng.

- Phu nhân đi phương hướng nào?

Lúc này Lăng Hàn mới hỏi Hàn Tâm Nghiên.

Khuôn mặt của Hàn Tâm Nghiên đỏ bừng lên, căn bản không dám ngẩng đầu, trước không cẩn thận nhìn thấy một người cởi truồng, cũng còn tốt là nữ nhân kia, nếu không nàng khẳng định buồn nôn đến nửa năm ăn không vô a.

Đầu của nàng không dám ngẩng lên, dùng ngón tay chỉ một phương hướng.

Dưới chân Lăng Hàn giẫm một cái, lập tức phá không mà đi.

Triển khai Trích Tinh Bộ, hắn giẫm không khí, quy tắc không trói buộc được hắn, trái lại bị hắn mượn dùng, không ngừng tăng lên tốc độ. Một bên khác, hắn bắt giữ khí tức thuộc về Lâm Vũ Khởi, không đến nỗi mất phương hướng.

...

Cách xa nhau vạn dặm, Lâm Vũ Khởi đang cùng Lâm Phong ác chiến.

Sức chiến đấu của nàng tuy hơi yếu, nhưng vừa vặn mang theo một Thần Khí rất lợi hại, là một cẩm y, lấy tơ của yêu thú cấp mười Cổ Vân Tàm, lạc ấn thần văn vô cùng mạnh mẽ, làm cho nàng có thể phát huy ra sức chiến đấu của trung cực vị hậu kỳ.

Có điều, Lâm Phong cũng đã sớm chuẩn bị, hắn nuốt vào một viên Kim đan, mỗi lần phun ra nuốt vào, lực lượng của hắn sẽ tăng vọt một đoạn dài, nổ ra công kích thậm chí tiếp cận đại cực vị.

Cũng còn tốt, này chỉ có thể kéo dài một đòn, khi hắn phun ra Kim đan, lực lượng sẽ trở về trình độ bình thường, bằng không có thể tăng lên vô hạn, vậy cũng không cần đánh, đã sớm thắng.

Dù như vậy, Lâm Vũ Khởi vẫn rơi vào hạ phong, chỉ có thể kiên trì mà thôi.

Lâm Phong cười gằn, nhốt Lâm Vũ Khởi lại chỉ là một sách lược của hắn, sát chiêu chân chính là đến từ viên Kim đan hắn phun ra nuốt vào kia, bị hắn luyện vào đồ vật thúc tình cực mạnh, chỉ cần hít vào đạt tới trình độ nhất định, ngay cả cường giả Tinh Thần Cảnh thì đã làm sao, cũng hóa thành dã thú khát khao!

Mà vì không cho Lâm Vũ Khởi khả nghi, hắn cũng không có bài xích dược lực, ngược lại đan là hắn luyện, có kháng lực nhất định, mà chỉ cần Lâm Vũ Khởi trúng chiêu, vậy cái này vừa vặn trợ hứng cho hắn, có thể làm lâu hơn a.

Tái chiến một hồi, chỉ thấy khuôn mặt của Lâm Vũ Khởi nổi lên đỏ ửng, như hoa đào, cực kỳ xinh đẹp. Đặc biệt là mị nhãn, càng Câu Hồn Đoạt Phách, long lanh đến khiến người ta say mê.

- Ha ha ha ha, Lâm Vũ Khởi, ngoan ngoãn thần phục ở dưới khố của ta đi!

Lâm Phong cười to, hắn phảng phất đã thấy Lâm Vũ Khởi nằm ở dưới người của hắn, bị hắn chinh phạt.

Điều này không khỏi làm hắn nổi lên phản ứng, hạ thân nhô thật cao, cũng không biết là nghĩ quá mê li, hay vì tác dụng của thuốc.

Nguyên bản Lâm Vũ Khởi cảm thấy hơi không thích hợp, nghe lời này của đối phương, khuôn mặt không khỏi biến sắc nói:

- Ngươi động tay chân?

- Khà khà, chỉ là để ngươi hít một ít dược mà thôi, trợ hứng a! Ngươi tao như thế, lẽ nào chưa từng dùng qua vật này?

Lâm Phong cười to, cảm giác khát khao mãnh liệt, thật bành trướng.

- Đê tiện, vô liêm sỉ!

Hai mắt của Lâm Vũ Khởi đỏ lên, lại không lo được cùng đối phương triền đấu, thân hình xoay một cái, muốn lui lại.