Lăng Hàn khẽ mỉm cười, cú đấm này cuối cùng đánh tan phòng ngự của hắn, nhưng chỉ như vậy, không có cách nào thương tổn được thần cốt của hắn. Dù sao, cường độ thần cốt của hắn đạt đến cấp độ Thần Thiết cấp năm, thử hỏi Sơn Hà Cảnh có ai có thể đánh tan?
Ngay cả lực lượng Cực Cảnh đỉnh cao cũng không được, dùng liệt diễm đốt cháy, tiêu tốn mấy ngày mấy đêm hẳn có thể hóa luyện.
- Quyền thứ hai!
Thạch Hoàng quát to, lần thứ hai vung ra hữu quyền, quái lạ chính là, thân thể của hắn không có chút biến hoá nào, nhưng nắm đấm vung ra lại đột nhiên phóng to gấp mấy chục lần.
Oành!
Lăng Hàn bị chấn bay ra ngoài, nhưng lần này hắn ở trên không trung dùng ngự tự quyết, trượt một cái, vững vàng rơi xuống trên mặt đất.
Hắn vẩy vẩy tay nói:
- Quả thật có chút lợi hại, tay của ta cũng có chút đau.
Thạch Hoàng hét dài một tiếng, lại vung một quyền, lần này quả đấm của hắn hóa thành một ngọn núi, giơ lên thật cao, tựa hồ có thể đánh xuyên vùng thế giới này. Mang theo phách như vậy khí, cú đấm này nặng nề đập xuống, trấn về phía Lăng Hàn.
Ngay cả Bắc Hoàng cùng Xích Hoang Cực chiến đấu cũng bị ảnh hưởng, để bọn người Vô Diện lui lại.
Cú đấm này, thậm chí đạt đến uy lực của Nhật Nguyệt cảnh tiểu cực vị đỉnh cao!
Cái này quá khó mà tin nổi, phải biết coi như tu đến Sơn Hà Cực Cảnh đỉnh cao cũng chỉ có thể sánh ngang Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị sơ kỳ mà thôi, nhưng hiện tại sức chiến đấu của Thạch Hoàng lại ở trên cơ sở này tăng lên ba tinh!
Đây là một đòn cực kỳ thăng hoa, cực kỳ óng ánh, dù Thạch Hoàng dựa vào huyết mạch, cũng chỉ có thể vung ra một quyền mà thôi.
Oanh, cú đấm này như xuyên thủng bầu trời, mang theo đại thế vô cùng vô tận đè xuống.
Ầm!
Một quyền oanh qua, đại địa rung động không ngớt, toàn bộ núi rừng chí ít bị phá hủy một phần ba. Mặt đất phảng phất bị nhấc lên thảm, không ngừng gợn sóng, chí ít qua mười mấy hơi thời gian mới ngừng lại.
Thật đáng sợ, một quyền chi uy có thể mạnh đến phần này!
Phải biết, đây chính là khu vực do quy tắc hai giới va chạm hình thành, vốn nên cứng rắn không thể phá vỡ.
Thạch Hoàng thu quyền, đùng, cự quyền như núi cao thu nhỏ lại, hắn lộ ra vẻ ngạo nghễ, một quyền này ngay cả đại bộ phận Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị đỉnh cao cũng có thể oanh bại, huống chi Sơn Hà Cực Cảnh.
Nắm đấm thu hồi, hiện ra cảnh tượng phía dưới.
Lăng Hàn, vẫn đứng như cũ!
Hí!
Không chỉ Thạch Hoàng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, những người khác cũng dồn dập như vậy, ở dưới oanh kích như thế, Lăng Hàn lại còn như người không liên quan?
Trên thực tế, muốn lấy man lực phá hủy Thần Thiết cấp năm, vậy khẳng định cần lực lượng Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị trở lên. Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị, vậy cần dùng tới lực lượng pháp tắc, tỷ như liệt diễm đốt cháy, tỷ như độc thủy ăn mòn.
Lăng Hàn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, sức phòng ngự, sức khôi phục vốn cách xa sức chiến đấu.
Nếu như nói, trên đời có hai Lăng Hàn, vậy khẳng định là cục diện ngươi giết không được ta, ta cũng không giết được ngươi.
Lăng Hàn hoạt động gân cốt một chút, quần áo của hắn hoàn toàn bị phá hủy, nhưng hắn đã lấy ra cái mới thay, cười nói:
- Cú đấm này không tệ, đánh cho xương của ta cũng sắp muốn đứt đoạn.
Nếu như quyền lực của Thạch Hoàng còn có thể mạnh hơn một chút, bước vào Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị, vậy xác thực có thể làm được.
Kiêu ngạo như Thạch Hoàng cũng trợn mắt ngoác mồm, không thể không viết chữ phục:
- Đánh nhau cùng cấp, ta không phải đối thủ của ngươi.
Luận phòng ngự, Lăng Hàn thậm chí vượt qua Thạch Linh như hắn. Luận lực công kích, Lăng Hàn nắm giữ Thiên uy, có thể cắt bỏ đối phương hai tinh cấp, đánh nhau cùng cấp, ngay cả Vương giả đỉnh cấp cũng chỉ có nuốt hận.
Ở công, phòng đều đáng sợ như vậy, bảo người ta làm sao chơi?
Muốn thắng Lăng Hàn, nhất định phải ở mặt cảnh giới chiếm được ưu thế.
- Ngươi thật là một biến thái!
Thạch Hoàng thong thả nói.
Đánh giá như vậy lẽ ra nên là người khác dùng ở trên người hắn, nhưng hiện tại là từ trong miệng hắn nói ra, có thể thấy được hắn thực bị dọa rồi.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Nguyện thua cuộc, linh dịch đâu.
Thạch Hoàng phiền muộn, nhưng không có nuốt lời, vẽ lên cánh tay một vết thương, bỏ ra một bình nhỏ linh dịch. Hắn là cường giả Tinh Thần Cảnh, lại là Thạch Linh, máu của hắn ở cấp bậc Tinh Thần Cảnh cũng có thể xưng là chí bảo.
Hắn ném bình ngọc cho Lăng Hàn, Lăng Hàn đương nhiên sẽ không khách khí, thu vào trong Hắc Tháp.
Một bên khác, Xích Hoang Cực cùng Bắc Hoàng còn ác chiến, hai người cũng ra hết tuyệt chiêu.
Bắc Hoàng dùng đao, trường đao màu vàng óng vung chém, ngay cả thiên địa tựa hồ cũng có thể vót ra. Mà Xích Hoang Cực thì dùng một chiếc gương cổ, trong gương không ngừng phun ra liệt diễm, không gì không thiêu cháy.
Sức chiến đấu của bản thân bọn họ thực cách biệt không có mấy, hiện tại liều chính là Thần Khí.
Trên lý thuyết mà nói, Bắc Hoàng là đệ tử Thánh Nhân, tuy bảo đao trong tay hắn không phải vật liệu Thánh cấp, nhưng là Thần Thiết cao tới cấp mười lăm, ngay cả Hằng Hà Cảnh đều phải chảy nước dãi, chế tạo thành binh khí tự nhiên mạnh mẽ.
Nhưng cổ kính của Xích Hoang Cực lại như là Thánh khí, uy lực vô cùng.
Hiện tại hai Thần Khí đều bị cắt đến Sơn Hà Cảnh, vậy tự nhiên là Thánh khí càng hơn một bậc, tuy ưu thế này rất nhỏ.
Dựa vào ưu thế như vậy, Xích Hoang Cực cuối cùng chiếm cứ thượng phong, càng tích lũy càng rõ ràng.
Bắc Hoàng hiển nhiên không phải người thua không chung, hắn vội vàng thối lui mười trượng, lắc đầu một cái nói:
- Ta thua.
Tuy hắn chỉ thua ở Thần Khí, nhưng thua chính là thua, không cớ gì có thể nói.
Xích Hoang Cực hiếm thấy nghiêm nghị một hồi, nói:
- Ngươi rất mạnh, có điều, thả ra tu vi chiến một trận, ta sẽ thắng càng thêm ung dung!
Tu vị thả ra, Thánh khí cùng Thần Khí mười lăm cấp chênh lệch tự nhiên càng to lớn hơn.
Lăng Hàn không khỏi kinh ngạc, xem ra người số may cũng không chỉ Dương Lâm, Xích Hoang Cực cũng có một Thánh khí.
- Kế tiếp…
Xích Hoang Cực nhìn về phía Lăng Hàn, lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ.
- Đánh bại ngươi, ta chính là Vương chân chính!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Ngươi không khỏi quá ếch ngồi đáy giếng đi, trước tiên không nói chúng ta ai thắng ai thua, chúng ta chứng kiến cũng chỉ là một góc mịt mờ trong vũ trụ, trời mới biết ở những nơi khác có người càng mạnh hơn hay không.
Đặc biệt là hắn còn biết có Tiên Vực, Hổ Nữu bỏ ra năm năm liền thành Sáng Thế Cảnh, nói đến thiên tài, vậy thì thật là… ha ha.
- Đến chiến!
Xích Hoang Cực tiến lên trước một bước.