Hiện tại, nơi này mặc kệ là Nhật Nguyệt Cảnh hay Tinh Thần Cảnh, đều bị cắt đến Sơn Hà Cảnh. Ngay cả nắm giữ Thánh khí cũng vô dụng, đồng dạng chỉ có thể phát huy ra uy năng của Sơn Hà Cảnh, nhưng cụ thể là Sơn Hà Cảnh đại viên mãn hay Cực Cảnh, vậy liền phải xem trình độ luyện hóa.
Đoàn người cũng không có vội vã tiến vào Sơn Hà Lâm, mà ở đợi lối vào hẻm núi.
Có mấy người khả năng là lần thứ nhất tiến vào Sơn Hà Lâm, nhưng Sơn Hà Lâm không phải là lần đầu mở ra, bởi vậy, dù cho chưa có tới cũng nghe qua một ít truyền thuyết về Sơn Hà Lâm.
- Bước thứ nhất, tuyển ra Cửu Vương.
Sơn Hà Lâm là do quy tắc thiên địa va chạm hình thành, rồi lại phảng phất như thiên địa có linh, chia thiên tài đấu võ thành hai bước.
Lăng Hàn nhìn tới, trước một cánh rừng to lớn, có chín bình đài to to nhỏ nhỏ. Bước đầu tiên chính là tiến hành ở trên bình đài, sau ba ngày, người còn có thể đứng ở trên bình đài sẽ nhận được thiên địa phúc phận gia thân, mà sau ba ngày, chín người này sẽ được đưa vào trong rừng tiến hành vòng cạnh tranh thứ hai, được phong Vương trong Vương.
Trên một bình đài chỉ có một người có thể thắng, nếu như đến thời điểm vượt qua số này, vậy mặc kệ phía trên có bao nhiêu người, toàn bộ đào thải.
Cửu Vương chiến đến cuối cùng sẽ được thiên địa ban phúc, tôi luyện bản thân, làm cho thể chất xuất hiện tăng lên to lớn, còn có thể cùng thiên địa giao cảm, lĩnh ngộ huyền pháp ảo diệu, ngộ tính tăng lên, phúc duyên dùng vô số năm.
Chính bởi vì chỗ tốt như vậy, từng đời thiên tài mới sẽ không xa vạn dặm chạy tới, nếu chỉ có cao tầng hai giới lấy ra bảo vật là không đủ, vì vinh dự mà chiến cũng không đủ.
Nhưng không phải mỗi chiến trường hai giới đều có Sơn Hà Lâm, Nhật Nguyệt Cốc, vì lẽ đó hai vị Vương trong Vương Bắc Hoàng, Thạch Hoàng xuất hiện cũng có thể lý giải, bọn họ chính là vì cái này mà đến.
Mặt khác, cuối cùng Cửu Vương đấu võ, thu được thứ nhất, có thể được một lần phúc phận gia thân.
Có điều mỗi người nhiều nhất chỉ có thể được hai lần phúc phận gia thân, hơn nữa còn là tách ra tính vào, một lần trở thành một trong Cửu Vương, một lần khác là trở thành Vương trong Vương, ngươi hai lần đều là một trong Cửu Vương, vậy lần thứ hai liền không có tư cách, chỉ có thể đi liều lách vào Vương trong Vương.
Bởi vậy, nếu người nào có thể trở thành Vương trong Vương, bình thường sẽ không tới nơi này nữa, chỉ lãng phí cơ duyên.
Hiện tại chín bình đài còn chưa mở ra, mọi người cũng chỉ có thể ở dưới đài chờ.
Đến lúc này, ngay cả Vương giả trẻ tuổi như Dương Lâm, Vân Nữ cũng không dám đi tùy tiện, vạn nhất hai đại Vương giả lựa chọn bình đài giống nhau, vậy có một phương chịu thoái nhượng còn tốt, vạn nhất giằng co, có khả năng hai người đều sẽ bị đào thải.
Tuy Nhật Nguyệt Cốc cũng đấu võ tương tự như vậy, hơn nữa không thể chồng chất với phúc vận ở Sơn Hà Lâm, tương đương với mỗi cách 77.777 năm có hai cơ hội, nhưng cơ duyên như vậy ai không muốn nhanh chóng lấy được?
Bởi vậy, các Vương giả cũng sẽ tận lực phân tán, tránh sớm giao chiến, lưu đến lúc Vương trong Vương mới triển khai huyết chiến.
Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, vặn lấy ngón tay bắt đầu tính toán.
Bên Thần giới, khẳng định tu ra Cực Cảnh có Dương Lâm, Vân Nữ, Nguyệt Ảnh, Vô Diện, Bắc Hoàng, Thạch Hoàng, lại thêm hắn, vậy là bảy cái, bên Minh Giới, hắn nhìn thấy thì có hai người: Xích Hoang Cực cùng Ngao Tử Vân.
Như vậy, muốn để Thiên Phượng Thần Nữ có thể chiếm được một tiêu chuẩn Cửu Vương, nhất định phải đánh bại một cái trong chín người này.
Lăng Hàn đưa mắt nhìn chằm chằm Ngao Tử Vân.
Sau khi bình đài mở ra, chiến đấu kéo dài ba ngày, trong lúc bất luận người nào cũng có thể lên đài giao thủ, nhưng một khi bị thua, sẽ có đại khái nửa nén hương thời gian không cách nào lại lên đài, hơn nữa, sau khi thất bại ba lần, liền hoàn toàn mất đi tư cách khiêu chiến.
Đây là quy tắc có thể lợi dụng.
Hắn có thể trước thủ võ đài, thủ đến ngày thứ ba sắp kết thúc, lại để Thiên Phượng Thần Nữ tới khiêu chiến mình, hắn cố ý bị thua, vậy nửa nén hương sau, hắn có thể đi chiến Ngao Tử Vân, quét đối phương xuống đài.
Chỉ cần canh đúng giờ, Ngao Tử Vân là không đủ thời gian lên đài khiêu chiến Thiên Phượng Thần Nữ.
Có điều, Minh Giới thật chỉ có hai vị Vương giả tu ra Cực Cảnh sao?
Lăng Hàn lắc đầu, nếu như trừ Thạch Hoàng, Bắc Hoàng cùng hắn là người ngoại tinh vực tới, Thần giới có bốn Vương giả, mà Minh Giới lại không thể thua Thần giới, như thế số lượng Vương giả trẻ tuổi cũng sẽ không ít.
Hắn tìm kiếm, Vương giả như vậy còn chưa tới.
- Không cần phải để ý đến ta.
Thiên Phượng Thần Nữ nói, nàng cùng Lăng Hàn tâm ý tương thông, đã đoán ra ý nghĩ của đối phương.
Lăng Hàn nở nụ cười nói:
- Nếu như có thể được phúc vận gia thân, nói không chắc ngươi có thể bước vào Cực Cảnh.
Thiên Phượng Thần Nữ lắc đầu nói:
- Nói nghe thì dễ!
Nàng có tự mình biết mình, không tu ra Cực Cảnh căn bản không thể có tư cách đấu với Vương giả chân chính, dựa vào lực lượng huyết thống, nàng có thể chiến đối thủ Cực Cảnh sơ kỳ, nhưng này thật cần vận khí.
- Thê tử, đừng nóng vội, ngược lại có ba ngày thời gian có thể quan sát.
Lăng Hàn an ủi nàng nói.
Có điều, rất nhanh Lăng Hàn liền nhíu mày.
Bởi vì bên Minh Giới lại tới hai vị Vương giả nữa, một cái mọc ra đầu Sư Tử, một cái khác giống như yên vụ tạo thành, không có hình thái cố định, biến hóa liên tục, tự nhiên không có tướng mạo có thể nói.
Vương giả hoàng kim sư gọi Thác Bạt Đông, trạng thái yên vụ gọi Đàm Cát, bọn họ vừa xuất hiện liền để đám thiên kiêu Minh Giới lắc đầu, tự nhiên là bởi vì nhận ra thân phận của hai người này, phát hiện muốn đoạt lấy vị trí Cửu Vương quá khó khăn.
Lăng Hàn quyết định vẫn chiếu kế hoạch làm việc, chỉ cần hắn có thể bảo vệ ba ngày là được, mà hắn tự giác chỉ cần không đụng với Bắc Hoàng, Thạch Hoàng cùng Xích Hoang Cực, thì đây là chuyện rất đơn giản.
Thiên Phượng Thần Nữ nói không lại hắn, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng tràn ngập tự hào, tình lang phách khí uy vũ như thế, làm cho tâm nàng tê dại.
Lục tục còn có người đi vào, nhưng cấp bậc Vương giả đã không có, tất cả mọi người ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiến hành điều chỉnh cuối cùng, chẳng mấy chốc sẽ mở ra con đường tranh bá Vương giả.
Sau một ngày, hẻm núi đột nhiên trở nên ảm đạm, từ trong tầm nhìn biến mất, thật giống như xưa nay không có tồn tại qua hẻm núi như thế.