Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1359: Phát điên




Đáng chết!

Trong ánh mắt của Lăng Hàn lướt qua hàn quang, hắn đột nhiên quay đầu, giết về phía Tạ Đông Lai, lớn tiếng nói:

- Tạ huynh, chúng ta sóng vai giết địch!

Hắn lấy ra Tiên Ma Kiếm, nhất thời, sát khí trùng thiên, như Đế quân hàng lâm.

Cao thủ Minh Giới ở phụ cận không ai không bị chém bay, rơi đầu, đứt tay, đứt chân, chỉ cần sức chiến đấu không đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, vậy tuyệt đối là khó thoát một kiếp.

Lăng Hàn miễn cưỡng giết tới trước người Tạ Đông Lai, con mắt căng thẳng, nhất thời, một đạo thần hồn xung kích đánh ra ngoài.

Thất Sát Trấn Hồn Thuật!

- A!

Động tác của Tạ Đông Lai nhất thời ngưng lại, thần hồn bị xung kích, hắn không thể ức chế mà bị ảnh hưởng, may mắn là đời sau của Tạ đại tướng quân, bản thân là thiên tài đỉnh cấp, làm sao có khả năng không có tu luyện qua bí pháp rèn luyện thần hồn?

Thần hồn của hắn cực kỳ mạnh mẽ, bởi vậy ở dưới Thất Sát Trấn Hồn Thuật chỉ hơi chậm lại, lập tức khôi phục bình thường.

Cần phải biết rằng, trong loạn quân, đao kiếm cũng cực kì loạn, chỉ trong nháy mắt như vậy, Tạ Đông Lai liền bị chém vài phát, cũng may nguyên lực hộ thể của hắn chưa tiêu tan, bởi vậy bị thương không nặng.

- Đáng ghét!

Hắn tức giận nói, nguyên bản hẳn là hắn âm Lăng Hàn, làm sao ngược lại bị đối phương âm. Nếu không phải thực lực của hắn đủ mạnh, thần hồn tu luyện vô cùng vững chắc, vậy vừa nãy không phải đã chơi xong sao.

- Chết!

Hắn không cách nào áp chế sát khí trong lòng, quay thương giết về phía Lăng Hàn, lấy ra một đại đao màu vàng, cuốn đãng khí tức màu đen, tràn ngập tính ăn mòn, để không khí cũng muốn hòa tan.

Người Minh Giới nhìn đều không rõ, sao bọn hắn lại tranh đấu? Nhưng bọn họ cũng không đáng kể, cùng nhau giết.

Oành oành oành oành!

Lăng Hàn cùng Tạ Đông Lai hãm sâu trùng vây, bọn họ không chỉ phòng bị đối phương, còn phải chống đỡ công kích đến từ đại quân Minh Giới, mà cái này không phải là một đạo hai đạo, theo người bên bọn họ còn lại càng ngày càng ít, bọn họ gánh áp lực cũng càng lúc càng lớn.

Trên lý thuyết mà nói, Lăng Hàn hẳn đã sớm chết, chỉ là Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị, tuyệt đối không thể chống đỡ lâu hơn đại viên mãn đỉnh cao.

Nhưng trên thực tế, Lăng Hàn vẫn nhảy nhót tưng bừng, làm Tạ Đông Lai không có biện pháp nào.

Điều này làm cho Tạ Đông Lai không cách nào tưởng tượng, tại sao người này còn không chết chứ?

- Chết chính là ngươi!

Lăng Hàn lãnh đạm nói.

- Vì tư hận bản thân, lại để cả chi quân đội làm vật hy sinh, ngươi táng tâm điên cuồng như vậy, còn có tư cách làm người sao?

- Ha, có một nhánh quân đội chôn cùng ngươi, ngươi còn không chịu hảo hảo ngủ yên sao?

Tạ Đông Lai múa đao chém nhanh, kim quang bay múa, thẳng thắn thoải mái, nhưng khí tức màu đen lại tràn ngập âm u, hình thành tương phản mãnh liệt.

- Ngươi thật không thể cứu!

Lăng Hàn không tiếp tục nói nữa, loại ý nghĩ này của Tạ Đông Lai đã mục nát đến tận xương tủy, hoàn toàn không thể cứu, cũng không có ý nghĩa cứu vớt.

Giết!

Hắn triển khai Tiên Ma Kiếm, triển khai Lôi Đình Kiếm Pháp, cao thủ Minh Giới ở bốn phía bị hắn chém bay, căn bản không phải đối thủ.

Cường giả Tinh Thần Cảnh không ra, vậy Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn cũng phải kiêng kỵ Tiên Ma Kiếm trong tay Lăng Hàn, đương nhiên, nếu ở trên cơ sở đại viên mãn còn có thể vượt qua ba bốn tinh sức chiến đấu, vậy vẫn có thể nghiền ép Lăng Hàn.

Tỷ như Tạ Đông Lai, hắn múa đao đánh chém, Lăng Hàn cũng không dám đón đỡ, mà triển khai Trích Tinh Bộ né tránh, ngược lại nơi này có nhiều chiến sĩ của Minh Giới như vậy, để cho bọn họ tới chặn là được rồi.

Hai người ở trong trận doanh Minh Giới chém giết một lúc lâu, cái này dần dần hấp dẫn cường giả Minh Giới chú ý, một đạo thần thức đảo qua, Lăng Hàn cùng Tạ Đông Lai đều có một loại cảm giác cả người phát lạnh.

- Chỉ là Nhật Nguyệt Cảnh, cũng dám giết tới nơi này!

Một bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, vỗ tới Lăng Hàn cùng Tạ Đông Lai.

Bàn tay lớn dật động chư thiên Tinh Thần, phảng phất cả vòm trời đều đè ép xuống.

Cường giả Tinh Thần Cảnh!

Sắc mặt của Tạ Đông Lai kịch biến, hắn không nghĩ tận mắt nhìn Lăng Hàn chết nữa, lúc này mình thoát thân quan trọng nhất! Hắn vội vã lấy ra một tấm thần phù, vỗ lên người, nhất thời, kim quang lưu chuyển, bao bọc hắn lại.

Trở lại Tạ gia, hắn lại cầu một tấm bảo mệnh phù khác.

Vèo, hắn lập tức hóa thành một vệt kim quang, phóng về phía bầu trời.

- Còn muốn đi?

Lăng Hàn sớm có dự liệu, lấy thân làm cung, phát động tiễn thức chung cực, vèo, mũi tên bay ra, nhanh chóng đuổi theo Tạ Đông Lai.

Thủ đoạn của Hằng Hà Cảnh quá kinh người, dù cho chỉ tiện tay chế tạo một tấm thần phù cũng nắm giữ uy năng lớn, chỉ là Diệt Long Tinh Thần Tiễn, khẳng định là không đuổi kịp, bởi vậy Lăng Hàn trực tiếp lấy ra tiễn thức chung cực, kéo hết lực lượng trong cơ thể.

Phốc, tiễn quang thật nhanh, chỉ thấy một vệt máu bắn lên, Tạ Đông Lai phát ra tiếng kêu thảm, từ giữa bầu trời ngã xuống.

Khó có thể tưởng tượng, Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, hơn nữa còn là thiên tài Tứ Tinh, lại bị một trung cực vị bắn thương! Ai bảo Tạ Đông Lai ở dưới tình thế cấp bách chỉ muốn thoát thân, hơn nữa lấy ra thần phù dù sao vẫn cho rằng không có sơ hở nào, tâm lý tự nhiên thả lỏng, nào nghĩ đến sẽ có một mũi tên như thế?

Có điều, cũng may thực lực của Tạ Đông Lai đủ mạnh, thần phù cuốn lấy hắn bay đủ nhanh, bằng không mũi tên này tuyệt không chỉ đả thương mà thôi, mà là trực tiếp chấn hắn thành mảnh vỡ.

- Thú vị!

Bàn tay lớn kia mò qua, nắm lấy Tạ Đông Lai, sau đó trở tay, lại tóm tới Lăng Hàn.

Hiện tại Lăng Hàn mất hết lực lượng, thậm chí không thể duy trì trạng thái “người lớn”, phốc… hóa thành trẻ con, hắn nào dám đón đỡ, vèo, tiến vào trong Hắc Tháp.

Không khôi phục lực lượng, hắn đi ra cũng vô dụng.

Bàn tay lớn nắm không, một bóng người xuất hiện, là một nam nhân áo xám, hình thể tướng mạo đều rất bình thường, nhưng chòm râu lại là từng miếng thịt, còn đang ngọ nguậy, khiến người ta không rét mà run.

Tạ Đông Lai đang bị hắn xách ở trong tay, chỉ là đã mất tri giác, tứ chi xụi lơ.

Nếu như hắn sớm biết sẽ có kết quả như thế, vậy đánh chết hắn cũng sẽ không một mình thâm nhập.

- Người đâu?

Ánh mắt cường giả kia đảo qua, lộ ra vẻ kinh ngạc, Lăng Hàn lại biến mất không còn tăm hơi.

Chỉ là tiểu nhân vật Nhật Nguyệt Cảnh, lại có thể ở dưới tình huống để hắn không hề cảm giác biến mất không còn tăm tích?

- Thú vị!

Hắn lại nói một câu, thần thức mở ra, muốn tìm Lăng Hàn.