Phốc!
Lăng Hàn phun ra, Vân tỷ? Mấy ngày nay hắn cũng quen thuộc người trong doanh, biết Thiên Phượng Thần Nữ một có bạn thân là Chu Lệ Vân, mà này là một bác gái trung niên a!
Bác gái a, ngươi trâu già gặm cỏ non thật được sao?
Mặc dù đối với Thần linh mà nói, niên linh đã không phải rất trọng yếu nữa, nhưng niên linh tương đối chí ít cũng phải xứng đôi a? Nghĩ đến Chu Lệ Vân mang gương mặt lão thái, Lăng Hàn không khỏi rùng mình.
Này để hắn một năm ăn không ngon a.
- Ta nói, ta không xa ức vạn dặm tới tìm ngươi, ngươi lại đẩy ta vào trong ngực nữ nhân khác, hơn nữa còn là loại bác gái này, như vậy thật được sao?
Lăng Hàn cười nói.
Thiên Phượng Thần Nữ nhất thời lộ ra vẻ cảnh giác, tên này quả nhiên không có hảo tâm với mình.
Tuyệt sắc như nàng dù cho ở Thần Giới cũng là mỹ nữ khó gặp, bị người ngắm vào cũng không phải sự tình kỳ quái, nhưng tâm nàng sớm đã đóng băng, sẽ không bị nam nhân nào hòa tan.
- Xin tự trọng!
Nàng nói.
- Trọng yếu nhất chính là quý trọng người trước mắt, không nên lòng tham không đáy!
- Nói hay, phải quý trọng người trước mắt!
Lăng Hàn thâm tình nhìn Thiên Phượng Thần Nữ,
- Một vạn năm không gặp, ngươi một chút cũng không thay đổi.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Thiên Phượng Thần Nữ lãnh đạm nói.
- Hắc hắc!
Lăng Hàn cười cười, tiếp đó lấy thần thức phát sinh một chuỗi âm tiết.
Thiên Phượng Thần Nữ nhất thời lộ ra biểu tình bất khả tư nghị, kinh hô:
- Ngươi làm sao biết tên của ta!
Vân Phượng tộc là hậu đại của Thượng Cổ Chân Phượng, mà một ít tộc nhân huyết mạch tinh khiết nhất, sẽ chân chính thức tỉnh Chân Phượng Chi Huyết, mà đặc thù nhất chính là thức tỉnh tên thật.
Này in vào trong huyết mạch, chỉ có bản thân mới biết.
Tên thật, đối với Chân Phượng mà nói có ý nghĩa rất lớn, dẫn động tên thật, sẽ nhận được lực lượng đề thăng khổng lồ. Mà dựa theo tộc quy cổ lão, nếu tên thật bị người thứ hai biết, như vậy chỉ có hai lựa chọn.
Gả cho hắn, hoặc là giết hắn!
Nàng đời này, chỉ nói tên thật cho một nam nhân biết.
Nhưng người đàn ông này hẳn là đã sớm chết rồi!
- Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?
Nàng kinh hô, đối phương cũng gọi Lăng Hàn đã đủ kỳ quái, hiện tại còn biết tên thật của nàng.
- Ngốc nữu, khi dễ ta nhiều năm như vậy, bây giờ nói quên liền quên sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Lăng Hàn! Ngươi thực sự là Lăng Hàn!
Thiên Phượng Thần Nữ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tràn đầy bất khả tư nghị.
- Là ta, ta đã trở về!
Lăng Hàn gật đầu.
- Nhưng này làm sao có thể?
Thiên Phượng Thần Nữ mờ mịt nói.
- Trên đời này không có sự tình không có khả năng.
Lăng Hàn lắc đầu, cũng tràn đầy cảm thán.
- Vạn năm trước, ta đi di tích cổ thám hiểm, kết quả gặp phải đại nguy cơ, thân thể bị phá hủy, nhưng thần hồn như kỳ tích tồn tại, qua vạn năm, rốt cục lần thứ hai thu được tân sinh.
- Ta khai thiên đi tới Thần Giới, chính là vì tìm ngươi!
Thiên Phượng Thần Nữ vẫn cảm thấy bất khả tư nghị:
- Ngươi có thể khai thiên?
Lúc trước Lăng Hàn hoàn toàn là bị nàng treo lên đánh, tuy ở sâu trong nội tâm nàng coi Lăng Hàn là phu quân, nhưng tính cách nàng ngạo kiều, làm sao cũng không chịu ôn nhu đối đãi.
Ngay cả nàng cũng không có nắm chắc ở Tiểu Thế Giới khai thiên, nhưng Lăng Hàn kém như vậy, bây giờ có thể mạnh như thế?
- Ha ha, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, ta cũng không phải là tiểu tử ngốc chỉ biết luyện đan lúc trước!
Lăng Hàn cười nói.
- Ta nói thê tử, lúc đó ta bị ngươi khi dễ đủ thảm, bất quá, lúc này chờ cảnh giới của chúng ta tương đồng, sẽ đến phiên ta khi dễ ngươi.
- Người nào, ai là thê tử của ngươi?
Thiên Phượng Thần Nữ nhất thời đỏ mặt, mắc cở không thôi. Nàng tin tưởng Lăng Hàn này chính là người lúc trước, có thể nói ra tên thật chính là chứng minh, sẽ không có cái gì minh xác hơn cái này.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Là ai tự xưng Lăng gia quả phụ?
Thiên Phượng Thần Nữ xấu hổ, nàng tự xưng Lăng gia quả phụ, một là kỷ niệm Lăng Hàn, hai cũng là minh chí, để nam nhân loạn thất bát tao không nên đánh chủ ý với nàng.
Nhưng bây giờ thì sao, lão công chính quy đã xuất hiện.
- Ta nói thê tử, ngươi xác định còn muốn giao phong thư này cho ta?
Lăng Hàn chỉ chỉ thư trong tay nàng.
Thiên Phượng Thần Nữ mắc cở chết được, nàng một tay chấn nát thư, vừa nói:
- Không nên trêu ta nữa!
- Hắc hắc!
Lăng Hàn cười, nhào qua nói.
- Đến, thê tử, từ biệt vạn năm, hôn một cái đi?
- Cút!
Thiên Phượng Thần Nữ vội vàng đẩy hắn ra.
- Vạn năm không gặp, sao ngươi nói năng ngọt xớt như vậy, có phải tìm nữ nhân khác hay không?
Nói đến câu nói sau cùng, nàng lập tức đằng đằng sát khí.
Nàng là kiêu ngạo bực nào, lúc trước chính là tồn tại đứng đầu Hằng Thiên Đại Lục, có thể cùng Kiếm Đế, Đao Hoàng tranh huy, hoàn toàn chính là tính cách Nữ Vương, làm sao có thể tiếp thu cùng nữ nhân khác chia xẻ nam nhân?
Lăng Hàn không khỏi đầu đầy mồ hôi lạnh, trực giác của nữ nhân thực đáng sợ, hắn còn chưa làm gì, cũng đã bị nhìn thấu mánh khóe. Hắn vội vàng nói:
- Ta ở Thần Giới, hiện tại chỉ có ngươi là thê tử!
Này là lời nói thật, Lưu Vũ Đồng, Thủy Nhạn Ngọc… đều bị bình dấm chua mang vào Tiên Vực, mà Loạn Tinh Nữ Hoàng hiện tại không phải vợ hắn, bởi vậy hắn không có nói dối.
Thiên Phượng Thần Nữ nửa tin nửa ngờ, chỉ cảm thấy lời này không được tự nhiên? Không có thì không có, tại sao phải thêm hai chữ Thần Giới? Nhưng tên này là khai thiên đến, hiện tại Hằng Thiên Đại Lục tự nhiên cũng thuộc về Thần Giới, nói Thần Giới, vậy hẳn là bao gồm tất cả.
Nhưng nàng làm sao cảm giác không chỉ như vậy nhỉ?
- Tại sao phải thêm hai chữ hiện tại này?
Nàng hỏi.
Lăng Hàn cười hắc hắc nói:
- Không muốn nghe tao ngộ của ta mấy năm qua sao?
Thiên Phượng Thần Nữ lập tức lộ ra vẻ ý động, nàng nhận định Lăng Hàn đã chết, hiện tại gặp lại, để cho nàng kích động đến quên tất cả, nàng tự nhiên muốn biết tất cả về Lăng Hàn.
Lăng Hàn nói sự tình sau khi hắn chuyển thế sống lại một lần, chuyện phát sinh ở Hằng Thiên Đại Lục tự nhiên là sơ lược, nửa câu cũng không có nói tới đám người Lưu Vũ Đồng, Chư Toàn Nhi,… đến Thần Giới, hắn mới trọng điểm nói đến Loạn Tinh Nữ Hoàng.
Bởi vì, hai cái này đều là thê tử tương lai của hắn, nói không chừng còn ở trên một cái giường cùng hắn ba ba ba, ngẫm lại liền để hắn kích động, muốn chảy máu mũi, tự nhiên phải trước giờ bắn châm dự phòng.
Thiên Phượng Thần Nữ có chút không vui, người kia lại dám cho nàng hồng hạnh xuất tường, mặc dù bây giờ còn không có thành công, nhưng chí ít đã dò một cái lá cây ra ngoài.