Đây là một nữ tử vóc dáng thon dài, vô cùng cao, so với Lăng Hàn chỉ kém vài tấc, tóc đen như bộc, rủ ở sau người, tự tự nhiên nhiên, mặc quần áo trắng tuyết, toàn thân cao thấp không có một trang sức, nhưng phối hợp với khuôn mặt tuyệt lệ, dáng người yểu điệu của nàng, lại như tiên tử không nhiễm bụi trần.
Trầm Trúc Nhi, Vương giả thế hệ trẻ của Lẫm Thiên Tông!
Nàng nói là nói như vậy, nhưng vừa dứt lời đã xuất thủ, bắt tới lão sâm.
- Mỹ nữ!
Hai mắt lão sâm phát quang, đánh tới ngực của Trầm Trúc Nhi.
- Sắc… sắc sâm!
Trầm Trúc Nhi hoảng sợ, nàng vừa tới, chỉ phát hiện gốc lão sâm này đã hóa linh, biết dược hiệu kinh người, liền lập tức nhảy vào, không nghĩ tới gốc lão sâm này chính là lưu manh.
Xuất thủ liền tập ngực, cực kỳ vô sỉ.
Dù cho đối thủ là một gốc nhân sâm, nhưng Trầm Trúc Nhi hiển nhiên không có khả năng để lão sâm tập ngực đắc thủ, vội vã tạo ra nguyên lực hộ thuẫn.
Phốc!
Lão sâm đánh ra một đạo ánh sáng quy tắc, sanh sanh chém ra nguyên lực hộ thuẫn, chỉ thấy miếng vải bay lượn, hung y của Trầm Trúc Nhi lập tức bị phá ra, nhưng làm lão sâm thất vọng là, dưới áo trắng cư nhiên không phải ngọc sơn cao vót, mà là cái yếm kim sắc, bao lấy ngực nàng thật chặc.
- Cái này chẳng lẽ chính là Hoàng Kim nãi trong truyền thuyết?
Lão sâm nhìn không chuyển mắt, nước bọt đã chảy ra.
Nhưng hắn chính là thiên địa linh dược, nước bọt này mùi thơm ngát vô cùng, có thể nói là dược vật đại bổ.
- Tiểu tử thối, ngươi cư nhiên cũng dám xem!
Lão sâm lại giết qua Lăng Hàn, nộ khí xung thiên.
- Hỗn… hỗn trướng!
Trầm Trúc Nhi tức đến thân thể mềm mại run rẩy, nàng đường đường một trong sáu đại Vương giả, cư nhiên bị một gốc nhân sâm đùa giỡn, điều này làm cho nàng há có thể không giận đến điên cuồng! Hoàn hảo, trên người nàng mặc một bộ Bảo Y, nếu không mà nói, vậy thì thật sẽ trống trơn.
Nàng động đại nộ, tiêm thủ huy dương, Thần Liên cường đại đan vào, triền về phía lão sâm, không có dự định "bắt sống" nữa, ngược lại cũng là nhân sâm, làm bể cũng có thể ăn, chỉ là thoáng ảnh hưởng dược hiệu mà thôi.
- Hoàng Kim nãi, vì sao nhìn chòng chọc gia gia nhà ngươi không tha?
Lão sâm một bên tránh, một bên còn đang nhạo báng.
- Nhìn Hoàng Kim nãi của ngươi, tiểu tử này cũng có phần, vì sao không đánh hắn?
Hắn còn kêu oan.
- Chết!
Trầm Trúc Nhi thét chói tai.
Nàng là Vương giả trong thế hệ trẻ, vốn nên hành sự thong dong, núi sụp ở trước mặt cũng không kinh hãi, nhưng lão sâm này quá biết trêu chọc người, hai ba câu liền để nàng lửa giận ngút trời, không bầm thây hắn tuyệt không bỏ qua.
- Không có biện pháp, sâm gia quá đẹp trai, Hoàng Kim nãi này yêu đến muốn giết chết sâm gia, để vĩnh viễn làm bạn!
Lão sâm thở dài, tự kỷ đến không còn biên giới.
- Sâm gia thực sự là tội nhân!
Lăng Hàn có xung động nôn mửa, vừa liên thủ với Trầm Trúc Nhi, vừa nói:
- Tiện sâm, chưa thấy qua vật vô sỉ hơn ngươi!
- Đó là phải, sâm gia độc nhất vô nhị!
Lão sâm dào dạt đắc ý, nhưng lập tức giận dữ.
- Ngươi dám chửi gia gia?
Gốc lão sâm này thật không phải vật tốt, mở miệng liền chiếm tiện nghi của người.
- Thiên la địa võng!
Trầm Trúc Nhi nũng nịu một tiếng, quy tắc cùng nguyên lực đan vào, hóa thành một tấm lưới lớn.
Lăng Hàn cũng tế xuất Xích La Tỏa Địa Võng, trùm tới lão sâm.
Mắt thấy chung quanh đều bị phong tỏa, gốc lão sâm này liền chui xuống đất, hưu, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Hắn vốn là nhân sâm sinh trưởng ở trong đất, sau khi đắc đạo, năng lực ở phương diện này chẳng những không có tiêu thất, trái lại được tăng cường, Thổ Độn Thuật mạnh đến nổi kinh người.
Không thấy.
Hưu!
Vừa nói không thấy, chỉ thấy gốc lão sâm này đã từ dưới đất chui ra, mà tên này thật đúng là không phải vật tốt, lại từ giữa hai chân của Trầm Trúc Nhi lao lên, muốn lao tới chỗ… kia của nàng.
- Chết!
Trầm Trúc Nhi phẫn nộ, tóc đen loạn vũ, cả người có thần quang đan vào, hóa thành một mảnh băng sương.
- A, đông chết gia gia nhà ngươi!
Lão sâm bị đông lạnh thành một đống, rơi xuống đất, nhưng không có chờ Lăng Hàn cùng Trầm Trúc Nhi xuất thủ bắt hắn, hắn liền chui xuống đất.
Lăng Hàn khiếp sợ, đừng nhìn Trầm Trúc Nhi bị lão sâm trêu vô cùng thảm, nhưng thực lực của nữ nhân này rất mạnh, băng sương oai vô cùng cường đại, Lăng Hàn tự nghĩ bị đánh trúng mà nói, tám phần mười cũng bị đông lạnh.
Dù cho thân thể hắn bất hoại, nhưng trong khoảng thời gian này Trầm Trúc Nhi có thể dùng Thần Liên vây khốn hắn, hoặc ở bên cạnh hắn thống hạ sát thủ.
Vương giả, không thể khinh thường!
- Hoàng Kim nãi, lần sau nhớ kỹ đừng mặc quần trong váy, hại sâm gia cái gì cũng nhìn không thấy!
Lão sâm từ đàng xa nhảy ra, cũng không dám tới gần, hiển nhiên là ăn vị đắng.
Trầm Trúc Nhi không nói, chỉ nhìn chòng chọc lão sâm, giơ tay lên, băng sương lập tức lan tràn tới chỗ lão sâm.
- Sâm gia không chơi với các ngươi!
Lão sâm vội chui vào đất, bỏ trốn mất dạng.
Hắn chỉ là tốc độ mau, nhưng nói đến chiến lực, hắn không thể so sánh với Trầm Trúc Nhi, Lăng Hàn, chính diện đối oanh hoàn toàn là đang tìm chết. Như trước đó Lăng Hàn không dùng hỏa diễm thần văn, chính là không muốn tổn thương bảo sâm mà thôi.
Trầm Trúc Nhi tức giận, không thu được một gốc thần dược còn chưa tính, lại còn bị đùa giỡn đủ thảm, đây thật là sự tình trước đó chưa từng có.
- Gốc tiện sâm này không đơn giản, không chỉ bản thân phẩm cấp cực cao, lại tồn tại vô số năm mới hình thành linh trí, còn có thể vận dụng Thiên Địa quy tắc, đây mới thực là đắc đạo.
Lăng Hàn nói.
Khuôn mặt của Trầm Trúc Nhi hàm sát nói:
- Quản hắn có đắc đạo hay không, ta nhất định muốn chém hắn!
Nàng suýt nữa lộ ngực, nên không có ý tứ đợi tiếp, hướng Lăng Hàn gật đầu, liền xoay người rời đi.
- Chơi thật vui!
Hồ Phỉ Vân thì hai mắt tỏa ánh sáng.
- Nếu ngươi bị gốc tiện sâm kia đùa giỡn, phỏng chừng sẽ không cười được.
Lăng Hàn lắc đầu, tốc độ của lão sâm này quá nhanh, đoán chừng phải Nhật Nguyệt Cảnh mới có nắm chắc bắt hắn.
- Đi thôi!
Lăng Hàn quả đoán buông xuống tham lam với gốc thần dược này, không có khả năng bắt, vậy cần gì phải lãng phí thời gian?
Bọn họ xuống núi, Lăng Hàn nghĩ nếu có thể triệt để mở Bí Cảnh này thì tốt rồi, hắn sẽ có đầy đủ thời gian thu thần dược ở đây vào Hắc Tháp. Bất quá, nếu ai có năng lực như vậy mở Bí Cảnh, vậy còn có chuyện gì của hắn chứ?
Trong Bí Cảnh cũng không yên ổn, nơi này có rất nhiều yêu thú, lẫn nhau tương tàn, cũng ăn người, không ngừng công kích bọn họ, nhưng đều bị Lăng Hàn chém giết, thu vào Hắc Tháp làm lương thực.
============