Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1236: Gặp gỡ bất ngờ




Không cần tiễn thức chung cực, lấy thực lực của hắn bây giờ, một mũi tên phổ thông cũng có thể nháy mắt giết tồn tại Đại viên mãn.

Quý Chính Bình mỉm cười, rất tự đắc, một người liền hoàn thành khống tràng, điều này làm cho hắn cảm giác rất tốt. Nhưng đột nhiên, trong lòng hắn dâng lên một cổ báo động cường liệt, để trái tim hắn kịch liệt co rút lại, lỗ chân lông cả người khép kín.

Nguy hiểm!

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không kịp nghĩ cái khác, vội vã bứt ra.

Hưu, một đạo hàn quang xẹt qua, tốc độ nhanh kinh người, đinh xuyên vai trái của hắn, lực lượng cường đại kéo hắn bay ra ngoài.

Đám người Mạnh Vi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó dồn dập hét lớn một tiếng, giết ra ngoài.

Dựa vào, lại dám uy hiếp bọn họ!

Bọn họ lao ra bí thất, nơi này không gian rộng rãi, dù cho Phúc Độc Bạo Đan vẫn có uy hiếp rất lớn, nhưng nhiều nhất chính là để một người trúng chiêu, không thể như vừa nãy, kinh sợ tất cả mọi người.

Quý Chính Bình đầu đầy mồ hôi lạnh, người bí ẩn kia bắn ra một mũi tên, có thể đóng thủng thân thể của hắn, suýt chút nữa để hắn trực tiếp bỏ mình, thực sự là đáng sợ.

Nếu không phải hắn trời sinh cảm ứng nhạy bén, ở trước lúc đối phương xuất tiễn bắt đầu né tránh, mũi tên này tuyệt đối có thể đánh nổ trái tim hắn.

Hắn sợ không thôi, vừa nãy chỉ cần phản ứng của hắn hơi chậm một chút, hiện tại hắn chính là một bộ thi thể.

- Ha ha ha, Quý sư đệ, sao ngươi thảm đến như vậy?

Xèo xèo xèo, lại có bốn người vọt lại, mỗi một người đều toả ra khí tức mạnh mẽ. Mà nếu Lăng Hàn từ trong phòng đi ra, thì sẽ phát hiện trong bốn người này còn có một người quen cũ.

Sa Nguyên!

Quý Chính Bình nhịn đau, nhổ mũi tên xuống, nhất thời, máu tươi từ trong vết thương phun mạnh ra, làm sao cũng không ngừng được. Hết cách rồi, trên tiễn tự nhiên mang theo ý chí võ đạo của Lăng Hàn, nếu không quét dọn, máu tươi sẽ không thể ngừng lại.

Hơn nữa, nếu như không trừ sạch sẽ, sau này còn có thể lưu lại vết sẹo, mang theo cả đời.

Hắn vừa mở miệng, Lăng Hàn ở trong phòng tự nhiên nghe được rõ ràng, hắn không khỏi lộ ra nụ cười gằn, không nghĩ tới còn chưa có đi tìm Sa Nguyên, tên này liền tự mình đưa tới cửa.

Vừa vặn, làm thịt.

Hắn lau qua khuôn mặt một cái, dung mạo lập tức đại biến, nhưng không phải dịch dung thành một người khác, mà khôi phục diện mạo thật sự của hắn.

Đệ tử của Lẫm Thiên Tông đương nhiên không thể tàn sát lẫn nhau, dù cho ở trong bí cảnh đoạt bảo, vậy cũng chỉ phân ra thắng bại liền thu tay lại, đương nhiên, nếu không có người chứng kiến, vậy giết thì giết, ai biết chứ?

Nhưng "Hàn Lâm" mới là đệ tử của Lẫm Thiên Tông, Lăng Hàn không phải.

Lăng Hàn khôi phục diện mạo thật sự, hắn xác thực muốn lấy thân phận của Lăng Hàn đưa Sa Nguyên lên đường, như vậy báo thù mới thoải mái.

- Các ngươi lưu lại nơi này.

Lăng Hàn nói với Thủy Nhạn Ngọc cùng Hồ Phỉ Vân, nếu không sẽ rất rắc rối, lộ ra khả năng hắn là "Hàn Lâm".

- Ừm!

Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, Hồ Phỉ Vân thì rất mờ mịt đáp ứng, không biết tại sao Lăng Hàn đột nhiên muốn khôi phục dáng dấp ban đầu.

Lăng Hàn nhanh chân đi ra ngoài.

Sa Nguyên đang muốn ra tay, nhưng ánh mắt liếc về cửa, liền ngẩn ra.

Lăng Hàn!

Sao có thể có chuyện đó, vì sao lại nhìn thấy hắn ở đây?

Từ khi Lăng Hàn tiến vào tinh không mộ lớn, liền không xuất hiện nữa, một năm sau Lẫm Thiên Tông sát hạch thu đồ đệ, tương tự không nhìn thấy Lăng Hàn hiện thân, bởi vậy rất nhiều người đều suy đoán Lăng Hàn chết ở trong tinh không mộ lớn.

Nhưng không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Lăng Hàn!

- Lăng Hàn!

Sa Nguyên hừ lạnh một tiếng, hắn muốn Lăng Hàn chết cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ là đối phương may mắn đến kinh người, làm sao cũng không chết. Nhưng lần này, hắn sẽ đích thân ra tay, nhìn đối phương còn có biện pháp gì có thể thoát thân.

Người này có cơ duyên lớn, hắn nhất định phải chiếm được.

Đánh không lại?

Đùa giỡn, lúc trước Lăng Hàn tiến vào tinh không mộ lớn chỉ là Đại cực vị, hiện tại mới qua ba năm, lẽ nào hắn còn có thể nhất phi trùng thiên sao.

- Quá tốt rồi, lại có thể nhìn thấy ngươi ở đây!

Sa Nguyên cười gằn.

- Để ngươi tránh nhiều lần như vậy, lần này bản thiếu tự mình ra tay, chắc chắn sẽ không cho ngươi cơ hội chạy trốn.

Lăng Hàn không khỏi bật cười nói:

- Sa Nguyên, ngươi cũng thật chỉ sống ở trong thế giới của mình!

Hiện tại Sa Nguyên và hắn chênh lệch, đã lớn như trời cùng đất.

- Vẻn vẹn qua ba năm, lẽ nào ngươi còn có thể hàm ngư vươn mình?

Sa Nguyên căn bản không tin, đối với Thần linh mà nói, ba năm thực sự là cực kỳ ngắn ngủi, căn bản ngay cả một tiểu cảnh giới nhỏ cũng không thể vượt qua.

- Sa sư đệ, ngươi nhận ra người này?

Năm người đối phương hiển nhiên đều là đệ tử của Lẫm Thiên Tông, hơn nữa đều là đệ tử trọng điểm, tuy rằng thiên phú không sánh được đệ tử hạt giống, Nhưng cảnh giới Nhưng không thấy đến thấp.

Năm người này đều là Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn, hơn nữa đều là đệ tử trọng điểm, bọn họ chí ít cũng là thiên tài Tam Tinh.

Bởi vậy, tuy Quý Chính Bình bị một mũi tên trọng thương, nhưng bọn họ không có vì vậy mà sợ sệt, sức lực vẫn rất đủ.

- Nhận thức, một nhà quê khai thiên tới!

Sa Nguyên khinh thường nói.

- Ồ!

Bốn người khác cũng gật đầu, đối với Lăng Hàn tự nhiên mất đi hứng thú.

Nếu như là thế lực lớn đưa truyền nhân vào tiểu thế giới lại khai thiên mà đến, vậy thì trâu bò, nhưng Sa Nguyên đã nói "nhà quê", vậy nói rõ Lăng Hàn chỉ là thổ dân của tiểu thế giới, tại Thần Giới không có chút căn cơ, vậy tự nhiên không cần để ở trong lòng.

- Nếu có cừu oán với Sa sư đệ, vậy liền giao cho Sa sư đệ tới đối phó!

Thanh niên áo lam nói, hắn nhìn chằm chằm trong phòng, để hắn kiêng kỵ chính là cao thủ bắn thương Quý Chính Bình.

Đám người Mạnh Vi kỳ quái, sao Lăng Hàn đột nhiên hoàn toàn biến dạng? Nếu không phải hắn ăn mặc không thay đổi, lại bị xưng là "Lăng Hàn", rất tương tự Hàn Lâm, bọn họ sẽ hoài nghi có phải Lăng Hàn đã sớm trốn ở trong phòng hay không.

- Cực kỳ tình nguyện!

Sa Nguyên nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.

Nói thật, kỳ thực hắn cũng không muốn tiến vào Lẫm Thiên Tông.

Ở điểm Tinh Thành, hắn là công tử bột đỉnh cấp, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, dù cho xông ra đại họa gì, cũng có cha bảo bọc hắn. Nhưng ở Lẫm Thiên Tông thì sao?

Gốc gác của hắn thật không tính là gì, nơi này có quá nhiều đời sau, truyền nhân của Tinh Thần Cảnh, để hắn hoàn toàn không có cảm giác ưu việt.

Đi tới Lẫm Thiên Tông, hắn thật giống như từ đám mây rơi xuống bùn đất, cảm giác ưu việt hoàn toàn biến mất.

=================