Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1228: Nhân Uân Đoạt Hồn Hoa (Thượng)




Những con sâu này có tốc độ kinh người, hơn nữa răng cứng, nếu lực phòng ngự cũng nghịch thiên mà nói, vậy Thượng Thiên cũng quá không công bình đi.

Thủy Nhạn Ngọc biết tính cách của Lăng Hàn, quyết định sự tình không có khả năng đơn giản cải biến, liền không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:

- Cẩn thận! Cẩn thận! Cẩn thận!

Nàng liên tục nói ba lần cẩn thận, vẻ thân thiết tràn đầy.

- Ta sẽ cẩn thận!

Lăng Hàn gật đầu.

- Ngươi còn không có sinh Hầu Tử cho ta, ta làm sao bỏ được đi chết?

- Đi, đi tìm chết đi!

Thủy Nhạn Ngọc nhất thời biến sắc, nhịn không được hai tay đẩy, Lăng Hàn liền lảo đảo xông ra ngoài.

Da mặt nàng quá mỏng, ngay cả lúc chỉ hai người cũng chịu không nổi Lăng Hàn đùa giỡn, huống chi ở đây còn có hai ngoại nhân?

Hồ Phỉ Vân nhất thời lộ ra vẻ hứng thú, chẳng lẽ hai người này có "gian tình"? Mà Tu La Ma Đế thì quỳ rạp trên mặt đất học chó sủa, dùng một cái móng vuốt che mắt, sợ bị diệt khẩu.

Lăng Hàn liền xông ra ngoài, sau khi đi mấy bước, ông, gò núi lập tức có cảm ứng, mây đen tái hiện.

- Cũng không tin các ngươi đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm!

Lăng Hàn hừ một tiếng, tâm niệm chuyển động, cả người lập tức tuôn ra hỏa diễm hừng hực, có thần văn đan vào.

- Chi!

Hỏa diễm bay lượn, mây đen lập tức rối loạn, như con ruồi không đầu, tán thành rất nhiều đám.

Trước là một đoàn mây đen, hiện tại là như rất nhiều Hắc Xà, loạn quyển khắp nơi. Nhưng có một hai cổ tìm đúng phương hướng, tiếp tục nhào tới Lăng Hàn, triền đến trên người hắn.

Lăng Hàn thấy rõ, "Hắc Xà" này là do vô số sâu cấu thành, mỗi một con sâu đều nhỏ đến đáng thương, lại có "cự" xỉ lớn cách xa thân thể, hơn nữa không sợ chết, biết rất rõ ràng trên người Lăng Hàn quấn hỏa diễm, cũng vẫn lao theo.

Xèo xèo chi, tất cả sâu bị chết cháy, lại ngạnh sinh đánh ra một lối đi, phía sau có vô số con sâu nhào tới trên người Lăng Hàn, bắt đầu gặm cắn.

Lăng Hàn hừ một tiếng, đánh ra một cái Thất Sát Trấn Hồn Thuật, ông, nhất thời, sâu cắn ở trên người hắn bị chấn thất hồn, phần lớn càng trực tiếp vỡ nát linh hồn, chỉ có số ít mới có thể sống.

Quả nhiên, những con sâu này có tốc độ cùng răng lợi kinh người, nhưng lực phòng ngự lại rất yếu, bất kể là thân thể hay thần hồn.

Thượng Thiên rất công bình, những con sâu này căn bản không có tu luyện qua, được Thượng Thiên giao cho năng lực đặc thù, nếu không có nhược điểm rõ ràng, vậy quá bất công đi.

Nên chúng nó mới lợi dụng đóa kỳ hoa làm mồi dụ, mê loạn thần trí, lại lấy tốc độ cùng răng lợi của chúng nó ăn tươi con mồi.

Nhưng bây giờ Lăng Hàn có chuẩn bị, vậy hoàn toàn bất đồng!

Hắn chính là Vương giả trong Sơn Hà Cảnh.

- Tê!

Lăng Hàn nhe răng, tuy hắn đánh chết rất nhiều hắc trùng, nhưng vẫn có một ít cắn lên người hắn, dù cho bị đánh chết, chấn hôn mê, hai răng cửa "thật lớn" còn cắn da hắn không tha.

Đau quá!

Đám sâu này không chỉ hàm răng sắc bén, hơn nữa nướt bọt còn có một loại vật chất cổ quái, làm con mồi sản sinh đau đớn kịch liệt, thậm chí còn có hiệu quả tê liệt.

Lăng Hàn phát hiện, thân thể hắn có chút không linh hoạt rồi, hơn nữa, vật chất này còn theo máu lan tràn toàn thân, ngay cả thần kinh của hắn cũng bị tê liệt.

Kể từ đó, uy lực của hỏa diễm nhất thời nhỏ đi rất nhiều, "Hắc Xà" đầu óc choáng váng trọng chấn kỳ cổ, lại nhào tới Lăng Hàn.

Lăng Hàn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, Thiên Địa ảo diệu chí cao chí thượng lưu chuyển ở trong cơ thể hắn, nhất thời, cảm giác tê liệt tiêu thất, hắn cười ha ha một tiếng, hỏa diễm oai trọng chấn.

- Nhìn ai lợi hại hơn?

Lăng Hàn tế xuất Tiên Ma Kiếm, oanh, Tiên Ma Kiếm cũng phóng ra hỏa diễm vô tận, này là thủ đoạn đối phó sâu cực tốt.

Ông!

Hắn còn đang vận chuyển Thất Sát Trấn Hồn Thuật, một cái tinh thần trùng kích đảo qua, liền có đại lượng sâu rơi trên mặt đất, bị Lăng Hàn thu vào trong Hắc Tháp, này nói không chừng có thể trở thành vũ khí bí mật của hắn.

Bất Diệt Thiên Kinh lưu chuyển, vết thương của Lăng Hàn đang nhanh chóng khôi phục, tuy có sâu đột phá phòng ngự, gặm cắn hắn, nhưng chỉ là mấy con sâu mà nói, thì căn bản không ra hồn.

Dù sao chúng nó quá nhỏ, cần mấy vạn mấy ức đồng thời xuất động, uy lực kia mới đáng sợ, có thể trong nháy mắt ăn sạch huyết nhục người.

- Chủ nhân, tiểu Đế quá bội phục ngươi!

Tu La Ma Đế ở một bên vuốt mông ngựa.

Quả thực, dù hắn nhập chủ một khôi lỗi Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng đối mặt đám sâu kia cũng thảm bại, một cánh tay thiếu chút nữa bị gặm hết. Nhưng Lăng Hàn lại chiếm thượng phong, một đôi so sánh, chênh lệch rõ ràng.

Đây cũng không phải nói Lăng Hàn mạnh hơn Nhật Nguyệt Cảnh, mà là hiện tại thủ đoạn của hắn có tính nhằm vào, thể phách mạnh mẽ cộng thêm Bất Diệt Thiên Kinh, để hắn thành thí sinh đối phó đám sâu này tốt nhất.

Đầy trời tất cả đều là mây đen, nhưng chúng nó đã có khu vực hoạt động rõ ràng, tuyệt không bay ra.

Thân ảnh của Lăng Hàn đã không thấy được, chỉ có thể mơ hồ thấy có hỏa diễm chớp động, nói rõ hắn còn đang đại chiến.

Nhưng đánh một lúc, mây đen liền bắt đầu nhạt. Càng lúc càng mờ nhạt, bởi vì đại lượng sâu bị Lăng Hàn giết chết, thu vào Hắc tháp, có thể thấy, ở dưới chân hắn chất đống một tầng trùng thi.

Rốt cục, đám sâu không dám công kích Lăng Hàn nữa, tàn dư bay trở về trong gò núi, nhất thời, bốn phía an tĩnh trở lại.

Lăng Hàn nhìn đóa kỳ hoa, đóng chặt hô hấp và lỗ chân lông toàn thân, lại lấy Bất Diệt Thiên Kinh thủ thần thức, trong óc có Thần Anh tọa trấn, tán phát kim quang, lúc này mới đi đến đóa kỳ hoa.

Đi tới gần, hắn bắt đầu đào đất, mà không phải trực tiếp nhổ gốc kỳ hoa.

Hắn đào rễ kỳ hoa lên, tiếp đó thu vào trong Hắc Tháp, trước gieo đóa hoa này đã, làm xong mới ly khai.

- Đi!

Hắn cũng không có san bằng gò đất, cho đám hắc trùng một đường sinh cơ.

Ba người một khôi lỗi tiếp tục đi về phía trước, bọn họ cũng không trở lại bên cạnh Hoàng Tuyền Hà. Ngược lại chỉ cần thuận phương hướng đi là được, không cần thiết đi dọc theo sông. Mấy vạn năm qua, có ít nhất một điểm có thể khẳng định, đó chính là tuyệt đối, tuyệt đối không thể xuống sông, thậm chí bị nước sông đụng một cái cũng không được.

Vì sao được xưng là Hoàng Tuyền?

Không phải nhìn qua âm trầm đơn giản như vậy, căn bản là một con sông mang theo tử vong, bị nước sông đụng trúng, linh hồn sẽ bị nước sông thôn phệ, bồi hồi trọn đời ở trong đó.

Có người từng muốn thu Hoàng Tuyền thủy. Đáng tiếc, vừa mới tới gần, còn không có thu, cả người chỉ còn lại có một cái xác không. ===========