Đan dược như vậy còn sợ không có người mua sao?
Tùy tiện hống một tiếng, bảo chứng có bao nhiêu bán hết bấy nhiêu.
Hơn nữa, đối phương vốn có thể chiếm hết lợi nhuận, còn cố ý nhượng một thành cho hiệu buôn Mặc thị, đây chính là thiên đại nhân tình.
Hắn tự nhiên rõ ràng, lẽ nào Lăng Hàn không có lý giải với tiêu chuẩn Đan Đạo của mình sao? Ở dưới điều kiện tiên quyết biết rõ có thể luyện ra Thất Tuyệt Phi Hỏa Đan, còn nhường ra một phần lợi nhuận, có mấy người có thể làm được?
- Hảo ý của Hàn thiếu, lão hủ vô cùng cảm kích!
Hắn cũng không hiểu vì sao Lăng Hàn sẽ quan tâm hiệu buôn Mặc thị như thế.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Ở trên đường đến Lẫm Thiên Tông, ta bị người đánh lén, bị lạc phương hướng trong tinh không, may mắn gặp phải thương thuyền của Mặc gia, được giúp đỡ đưa tới nơi này.
Hàn Hỏa giờ mới hiểu được, không khỏi chắp tay nói:
- Hàn thiếu thật là đại trượng phu!
Với Mặc gia mà nói, đây chỉ là viện thủ bé nhỏ không đáng kể, nhưng đổi được tình hữu nghị với một Vương giả trẻ tuổi, lần này buôn bán thực sự là quá lời. Hơn nữa, đây là bởi vì Lăng Hàn tri ân báo đáp, nếu không trở mặt không tiếp thu thì như thế nào?
Lăng Hàn cười nói:
- Hàn chưởng quỹ, sự tình ta nhờ phiền phức mau chóng tiến hành, Thần Thiết cấp ba không cần quan tâm là chủng loại gì, không tinh khiết cũng không có vấn đề gì, chỉ cần phẩm chất đạt đến cấp ba là được.
- Lão hủ nhớ kỹ, một tháng sau Hàn thiếu tới, lão hủ tất cho Hàn thiếu một kinh hỉ.
Hàn Hỏa tràn đầy tự tin nói.
Hắn quyết định đăng báo sự tình của Lăng Hàn lên cao tầng Mặc gia, một vị Vương giả trẻ tuổi vốn đáng giá mượn hơi, huống chi còn là loại trọng tình trọng nghĩa như Lăng Hàn? Hắn sẽ nhờ cao tầng Mặc gia, không hạn chế thu mua Thần Thiết giúp Lăng Hàn.
Thần Thiết cấp ba đổi lấy hảo cảm của một Vương giả trẻ tuổi, quá lời a! Hơn nữa, thành tựu Đan Đạo của Lăng Hàn thật đáng sợ, một tháng luyện ra Thần Đan cấp năm cấp, hơn nữa không chỉ một lô!
- Tê, ta lại quên, Hàn thiếu vẫn chỉ là Sơn Hà Cảnh, tại sao hắn có thể luyện chế Thần Đan cấp năm?
- Tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, liền có thể sánh ngang Nhật Nguyệt Cảnh sao?
- Đan võ song tu, đan võ song tuyệt, thiên tài như vậy Mặc gia ta tuyệt không thể thất giao, nói không chừng, tương lai thanh niên này có thể quân lâm thiên hạ, phải không tiếc bất cứ giá nào cùng hắn buộc chung một chỗ!
Hàn Hỏa lẩm bẩm nói, tuy hắn không họ Mặc, nhưng là người của Mặc gia, bởi vì hắn ở rể Mặc gia, nhi tử, tôn tử đều họ Mặc.
Lăng Hàn tùy ý mà đi, hiện tại sắp có Thần Thiết, để tâm tình của hắn rất tốt, kế tiếp nên chuẩn bị sự nghị Hoàng Tuyền Bí Cảnh, mà sau khi Bí Cảnh lần này chấm dứt, hắn không sai biệt lắm cũng có thể trùng kích Nhật Nguyệt Cảnh rồi.
Sau khi đột phá Nhật Nguyệt Cảnh, hắn sẽ xuất phát đi tìm Ngũ Tông cùng Côn Bằng Cung, không thể vẫn chờ như vậy.
Thiên Phượng Thần Nữ, từ biệt vạn năm, không biết hiện tại thế nào?
Nàng lần thứ hai thấy mình, nhất định sẽ thất kinh đi? Không chỉ là người chết sống lại, hơn nữa hắn tiến cảnh nhanh đến quả thực làm cho người ta không cách nào tin nổi, mới qua một vạn năm, hắn cũng đã là Nhật Nguyệt Cảnh, đã vượt qua Thiên Phượng Thần Nữ, Kiếm Đế.
Bị hung bà nương kia "khi dễ" vài thập niên, cũng là lúc đến phiên hắn phản kích rồi!
Không đánh cái mông của nàng thì làm sao có thể hả giận?
Hiện tại nhi tử cũng nên lớn rồi! Phụ mẫu thì thế nào, nha đầu Hổ Nữu kia hẳn là càng ngày càng giống đại cô nương đi? Hách Liên Tầm Tuyết, Chư Toàn Nhi, Lưu Vũ Đồng cùng Lý Tư Thiền thì sao?
Hắn thở dài, đời này tuy không có qua bao nhiêu năm, nhưng hắn chọc khoản nợ tình lại vượt xa 200 năm đời trước.
Một đường trở lại Lẫm Thiên Tông, Lăng Hàn quyết định nhét phong lưu tình trái vào đáy lòng, so sánh với nhau, cái gì cũng không bằng khát vọng cường đại, có thực lực, hắn mới có thể làm sự tình mình muốn làm, thậm chí, chỉ là vì có thể tự do hô hấp không khí.
- Hàn Lâm!
Một tiếng rống to từ đàng xa truyền đến.
Hắn nhìn sang, chỉ thấy trước cửa cung điện của hắn đang đứng bốn người, mỗi một người đều giận dữ. Bên trong có hai người hắn nhận thức, một là Phù Lương Dạ, một cái khác là Cái Vịnh Tư.
Tại sao lại tới?
- Hàn Lâm, này là cơ hội cuối cùng, Cốc thiếu nói, hôm nay ngươi một đường quỳ tới Thiên Điểu Phong, có thể tha ngươi bất kính.
Cái Vịnh Tư ngạo nghễ nói.
Sắc mặt Lăng Hàn cổ quái nhìn hắn một cái nói:
- Ngươi người này thật nhanh quên, lại muốn ăn đòn sao?
- Hàn Lâm!
Một trung niên nam tử mở miệng, thanh âm trầm thấp như tiếng sấm, vừa mở miệng liền tản mát ra uy thế cường đại.
Đây cũng không phải là hắn trời sinh khí phách, mà là hắn vận dụng cảnh giới áp chế.
Nhật Nguyệt Cảnh!
Thảo nào ngày hôm nay Cái Vịnh Tư gan lớn, nguyên lai là có giúp đỡ cường lực.
Phù Lương Dạ cười lạnh, hắn cũng gia nhập Cốc Môn, mà lúc biết được sẽ đối phó Lăng Hàn, liền chủ động yêu cầu cùng đi, chính là muốn nhìn Lăng Hàn cúi đầu thế nào.
Không cúi đầu cũng không có vấn đề gì, khẳng định không thể thiếu một trận nhục nhã!
Nhật Nguyệt Cảnh quả thực không có thể tùy ý ra tay với Sơn Hà Cảnh, dù sao không phải ai cũng như Dương Hạo, nhưng cường giả Nhật Nguyệt Cảnh âm thầm động chút tay chân, áp chế tu vi của Lăng Hàn, lại để cho Sơn Hà Cảnh khác trấn áp, này ai có thể nói cái gì?
Lăng Hàn đi tới, mở cửa, đi vào.
Phốc!
Bốn người Cái Vịnh Tư thiếu chút nữa tức điên, ngươi đây là ý gì, lẽ nào bọn họ là không khí sao? Cứ như vậy bị không để ý tới?
- Hàn Lâm!
Cái Vịnh Tư đứng ở trên cửa, ngăn cản Lăng Hàn đi vào.
Ở Lẫm Thiên Tông có một cấm kỵ tuyệt đối không thể xúc phạm, đó chính là trước khi không có được cho phép, tuyệt không thể vào gian phòng của những người khác.
Ngươi bình thường đấu đấu, không có việc gì, võ giả chính là ở trong chiến đấu để thực lực tăng cao. Thế nhưng, một khi bế quan bị quấy rầy mà nói, cực có khả năng phế bỏ một người!
Này là tông môn tuyệt đối không cho phép!
Nên bình thường chỉ cần ngươi cảnh giới tương đương, muốn đánh cứ đánh, tuyệt không có người ngăn cản, nhưng trở lại nơi ở, đó chính là nơi tránh gió tuyệt đối, ai cũng không thể xằng bậy.
Ngay cả Dương Hạo cũng không dám đánh vỡ cấm kỵ như vậy, này là cực hạn.
Bởi vậy, thấy Lăng Hàn muốn vào phòng, Cái Vịnh Tư tự nhiên nóng nảy.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, đưa tay chộp một cái, Cái Vịnh Tư đã bị hắn bắt:
- Hiển nhiên, ngươi đã quên lần trước ta cảnh cáo, lại chạy vào cửa! ============