Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1217: Cốc Môn




Lăng Hàn biết bọn họ đã nhìn thấu, nên không có giấu diếm, tin tưởng bọn hắn sẽ không nói lung tung, cười nói:

- Mấy vị, từ biệt hơn hai năm, đều tốt cả chứ?

Bọn người Thiệu Tư Tư động dung, dựa vào, thực sự là tên này!

- Ta đoán là ngươi, nhưng lại không quá tin tưởng, dù sao hai năm trước ngươi bất quá là Đại cực vị a.

Tô Kinh cảm khái nói.

- Qua chút thời gian như vậy, ngươi ở cảnh giới đã vượt chúng ta, quả thực không thể tin tưởng.

- Vận khí, vận khí!

Lăng Hàn nói.

- Dựa vào, còn trang bức, thực sự là không nể tình a!

- Kéo đi uống rượu, không chuốc say hắn quyết không về!

- Đúng, nhất định phải quá chén!

Bọn họ kéo Lăng Hàn, Vũ Hoàng cùng Đinh Bình tự nhiên cũng đi theo, mọi người cùng nhau đi uống rượu. Để Lăng Hàn ngoài ý muốn là, Hạ Vô Khuyết cũng theo, làm hắn có chút cảm thán, trước đây bọn họ còn từng là địch nhân, không nghĩ tới thái độ của tên này chuyển biến lớn như vậy.

Dưới Lẫm Thiên Tông có một trấn nhỏ, tửu lâu gì đó mọi thứ đều có, chúng nhân thuê một bao sương, tiếp đó chè chén.

Nói đến Bí Cảnh, ở đây lại có rất nhiều người biết.

- Ngươi nói, chắc là Hoàng Tuyền Bí Cảnh đi.

Thiệu Tư Tư gật đầu.

- Đó là một Viễn Cổ Bí Cảnh, hơn nữa còn là Tam Nguyên Thượng Nhân phá vỡ cấm chế tầng ngoài, bằng không căn bản không có người có thể vào.

- Bất quá, dù cho Tam Nguyên Thượng Nhân cũng không thể đi vào, có người nói hoặc là hắn chết, hoặc là Bí Cảnh bị hắn chấn nát.

- Bên trong có rất nhiều bí bảo thời kỳ thượng cổ, thần dược cao giai, rất hấp dẫn người a.

- Bởi vì chỉ có thể để Sơn Hà Cảnh tiến nhập, rất nhiều người đều tận lực áp chế tu vi, chính là muốn tiến vào Bí Cảnh nhiều mấy lần, vì ngày sau tu luyện mà giọt súc.

Đám người Tô Kinh xuất thân cao quý, địa vị của bọn họ đều lớn, đối với một ít bí văn rõ ràng hơn Lăng Hàn rất nhiều.

- Thế nhưng, ta nghe nói có một ít đại tộc càng thêm thái quá, chuyên môn để một ít Nhật Nguyệt Cảnh tự tước tu vi, hộ tống tiểu bối nhà mình tiến nhập Bí Cảnh.

- Ta cũng đã nghe nói qua.

Hạ Vô Khuyết nói.

- Hơn nữa tuy tự nạo tu vi, nhưng vẫn có thể dùng một ít đan dược cấm kỵ tăng lực lượng lên, hơn nữa ở trên lĩnh ngộ quy tắc đã sớm đạt tới Nhật Nguyệt Cảnh, bởi vậy, lực lượng đề thăng liền có thể vận dụng quy tắc cao cấp.

- Tương đương như vẫn ở Nhật Nguyệt Cảnh!

Lăng Hàn hơi kinh ngạc, vì một bí cảnh lại hành hạ như thế, có thể thấy được bí cảnh này bất phàm, mới sẽ làm các thế lực lớn vì thế làm ra rất nhiều chuẩn bị.

- Này xem ra, sau khi bí cảnh mở ra, ta phải lăn lộn với các ngươi a.

Hắn cười nói.

Những người này cái nào không phải truyền nhân của siêu cấp môn phiệt, đối với Hoàng Tuyền bí cảnh này lại vô cùng rõ ràng, Lăng Hàn không tin thế lực sau lưng bọn hắn sẽ không nhìn chằm chằm bí cảnh này.

Thời điểm bọn họ tiến vào, bên người sẽ theo vài người như vậy.

- Khà khà!

Đám người Thiệu Tư Tư đều cười to.

Cái gọi là người sáng mắt không nói tiếng lóng, bọn họ biết rõ ràng những bí ẩn đó, là bởi vì bọn họ cũng làm như vậy.

- Lăng huynh, nếu như ngươi có thể gia nhập Thiên Sương Hoàng Triều chúng ta, điều kiện gì cũng có thể mở!

Thiệu Tư Tư nói, đôi mắt sáng lưu chuyển, toả ra từng tia quyến rũ.

Nói như vậy, lại thêm ánh mắt như thế, nàng còn kém nói rõ, làm phò mã đương triều cũng có thể thương lượng.

- Ha ha, Lăng huynh, ta có một muội muội, được khen là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, cùng Lăng huynh chính là tuyệt phối!

Đỗ An vội vàng nói.

- Ta có thể bảo đảm, có thể vì Lăng huynh kiếm một Vương tước.

- Gia nhập Phách Hạ Hoàng Triều, chúng ta chính là anh em ruột!

Hạ Nguyên Khuyết nói như vậy.

Lăng Hàn đã chứng minh thiên phú của mình, đáng giá lôi kéo.

Tuy Lăng Hàn đắc tội rồi Dương Hạo, nhưng Dương Hạo chỉ là Nhật Nguyệt Cảnh, bối cảnh cũng không mạnh bằng bọn họ. Có thể nói, chỉ cần Dương Hạo một ngày không bước vào Hằng Hà Cảnh, bọn họ cần gì phải úy kỵ?

Trước tiên không nói Dương Hạo có thể bước vào Hằng Hà Cảnh hay không, coi như có thể, đây là sự tình bao nhiêu năm sau?

Đừng nhìn Dương Hạo chỉ dùng không tới ngàn năm liền đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh Đại cực vị, nhưng Tinh Thần cảnh đầu tiên là một bình cảnh lớn, Hằng Hà Cảnh thì càng không cần phải nói, tinh hệ này chỉ có một ái Hằng Hà Cảnh, độ khó cao có thể tưởng tượng được.

Bởi vậy, ưu thế dẫn trước Lăng Hàn mấy trăm năm tu luyện rất nhanh sẽ biến mất, sau này bước một bước hơi một tí sẽ lấy mấy vạn năm tính. Mấy trăm năm thực sự là chút lòng thành.

Lăng Hàn chỉ cùng bọn họ cười ha hả, hắn có thế lực của mình, làm sao có khả năng gia nhập quốc gia khác? Lại nói, coi như hắn muốn gia nhập Hoàng Triều nào, vậy cũng là Loạn Tinh Hoàng Triều.

Ngay cả nữ hoàng đại nhân cũng là người của hắn a!

Lời này hiện tại hắn đương nhiên chỉ thầm nói một chút, bằng không Trụ Thiên Hoàng, Bích Lạc Hoàng, thậm chí nói không chắc bảy đại tướng cũng sẽ chạy tới Lẫm Thiên Tông truy sát hắn.

Tiệc rượu tản đi, Lăng Hàn cùng Vũ Hoàng, Phong Phá Vân, Mộ Dung Thanh, Hách Liên Thiên Vân gom lại, lần thứ hai che chén.

Hiện tại Lăng Hàn tới, bọn họ tự nhiên có thể đến dưới Luân Hồi Thụ tu luyện.

Lăng Hàn tranh thủ lúc rảnh rỗi, cuốn lấy Thủy Nhạn Ngọc rời đi xa xa, ngồi dưới một khóm hoa.

- Thê tử, con trai của chúng ta có phúc!

Hai tay của Lăng Hàn che ở trên ngọn núi của đại yêu tinh, trên mặt tất cả đều là than thở.

So sánh với đó, Lăng Kiến Tuyết thực sự là đáng thương, Hách Liên Tầm Tuyết không để nhi tử chết đói cũng đã may mắn.

Tuy Thủy Nhạn Ngọc và hắn đã có quan hệ thân mật nhất, nhưng da mặt vẫn mỏng như cũ, không nhịn được xấu hổ, nghiêng đầu cắn hắn một cái, trách mắng:

- Tiểu lưu manh.

Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, tình ý vô hạn.

Trong lòng Lăng Hàn rung động nói:

- May là con người của ta da mặt dày, nếu khlão giả sư đẹp như thế làm sao có khả năng trở thành mẹ hài tử của ta?

Thủy Nhạn Ngọc nhẹ nhàng giãy dụa, sẵng giọng:

- Thời điểm ngươi nói câu này, nếu không có dại gái mà động tay động chân với ta, nói không chắc ta sẽ cảm động! Hiện tại ta chỉ muốn cắn chết tên lưu manh ngươi!

- Ngươi thuộc giống chó sao, lại cắn thật?

Lăng Hàn cười nói, con mắt hơi chuyển động nói.

- Ngươi thích cắn như thế, ta cho ngươi biết một trò chơi mới, để ngươi 'cắn' thoải mái.

Hắn nhẹ nhàng nói nhỏ với Thủy Nhạn Ngọc, để Thủy Nhạn Ngọc nhất thời trợn tròn hai mắt, không nhịn được nhảy lên, lập tức cưỡi đến trên người Lăng Hàn:

- Chết lưu manh, thối lưu manh, hạ lưu vô liêm sỉ!

===========