Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1192: Con ruồi (Thượng)




Đó là khẳng định.

Lăng Hàn gật đầu, có điều con đường võ đạo như đi ngược dòng nước, càng ngày càng khó đi. Không chỉ cảnh giới cao khó leo, muốn ở cảnh giới cao tu đến cực cảnh thì càng khó khăn trắc trở.

Thiên tài Thập Tinh ở Sơn Hà Cảnh, ngày sau nói không chắc sẽ rơi xuống Cửu Tinh Bát Tinh Thất Tinh, ai có thể bảo đảm mình ở mỗi cảnh giới đều có thể tu luyện tới cực hạn?

- Đi thôi, sau này làm việc cẩn thận một chút, tận lực ở trong tông.

Hải Vân Trưởng Lão nói.

Sau khi biết Lăng Hàn đắc tội người nào, hắn cũng không dám bãi bình rồi.

Lăng Hàn lại thi lễ một cái, sau đó xoay người rời đi.

Chỗ của hắn ở Bạch Sương Phong, lúc này gian phòng thuộc về hắn đã an bài xong, là một cung điện loại nhỏ, đủ để ở chừng trăm người, nhưng hiện tại chỉ có Lăng Hàn và Phạm Như ở.

- Không sai, Bạch Sương Phong có linh khí nồng nặc, lại thêm tòa cung điện này còn có trận pháp tụ tập linh khí, dùng để tu luyện thực là không tồi.

Lăng Hàn gật đầu, hắn bảo Phạm Như tùy ý chọn một gian phòng, còn hắn tự nhiên là ở chính phòng.

Chỉ là, nói đến hoàn cảnh tu luyện, làm sao so sánh được trong Hắc Tháp, bên trong là có một cây Luân Hồi Thụ a!

Lăng Hàn ở trong Hắc Tháp khổ tu.

Nguyên bản hắn còn có chút đắc ý, có điều nghe Hải Vân Trưởng Lão nói trong Lẫm Thiên Tông bây giờ còn có sáu người tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, để hắn có cảm giác bị áp bách mãnh liệt.

Ở Sơn Hà Cảnh, hắn còn không phải vô địch!

Nếu hắn thả lỏng bất cẩn, vậy có thể bị người đuổi theo, hoặc kém những người khác càng lúc càng lớn.

Hắn lấy ra Chân Nguyên Thạch, ở bên người đáp thành một trận pháp loại nhỏ, nhất thời, linh khí cực kỳ nồng nặc phun trào, quả thực hóa không ra, như sương mù dày nặng, quấn quanh ở bên cạnh hắn, bị hắn hấp thu.

Cái này hoàn toàn là đốt Chân Nguyên Thạch, nhưng hiệu quả rất cao, linh khí dày đặc ít nhất vượt qua ngoại giới gấp trăm lần.

Lăng Hàn một bên luyện hóa linh khí, một bên ngộ đạo ở dưới Luân Hồi Thụ.

- Vẫn phải phối hợp đan dược, hai bút cùng vẽ.

Một đêm kết thúc, Lăng Hàn dừng tu luyện.

Hắn nhìn bốn người Tàn Dạ, Nguyên Thừa Hòa thiên phú tốt nhất đã đạt đến Phá Hư tầng chín, nếu không phải hắn muốn nện cảnh giới vững chắc, lúc này đã có thể xung kích Sơn Hà Cảnh.

Nhưng hiện tại không vội, tuy Nguyên Thừa Hòa không phải thiên tài cao cấp nhất, nhưng lực lượng xông lên mười bốn tinh hẳn không thành vấn đề, lực chiến đấu có thể đạt đến hai mươi tinh, ở Thần Giới cũng có thể xưng một tiếng thiên tài.

Lăng Hàn bảo bốn người cố gắng, sau đó ra Hắc Tháp, hắn dự định đi tìm Thủy Nhạn Ngọc và đám người Vũ Hoàng.

Hắn suy nghĩ một chút, quyết định trọng sắc khinh bạn, trước tiên đi tìm Thủy Nhạn Ngọc.

Đệ tử bình thường đương nhiên không thể ở Bạch Sương Phong, mà là ở Hắc Thủy Phong, cái này so với Bạch Sương Phong kém hơn rất nhiều, vừa đi tới liền có thể cảm ứng được, linh khí thua gấp mấy lần.

Chẳng trách có rất nhiều đệ tử bình thường muốn làm thị vệ của đệ tử hạt giống, bởi vì sẽ được tới Bạch Sương Phong, hoàn cảnh tu luyện tốt hơn rất nhiều.

Ồ, thật đúng dịp!

Lăng Hàn định tìm người hỏi nơi ở của Thủy Nhạn Ngọc một chút, đã thấy người ngọc vừa vặn đâm đầu đi tới, mà phía sau thì theo một nam tử áo bào xanh, nhìn qua rất anh tuấn, tự mình cảm giác tốt vô cùng, mang theo ngạo ý mãnh liệt.

Bởi vì cách hơi xa, Lăng Hàn không nghe được hai người này đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy người trẻ tuổi thanh bào kia không ngừng quấn quít lấy Thủy Nhạn Ngọc, mà Thủy Nhạn Ngọc thì lạnh lùng không để ý đến.

Hai năm không gặp, Thủy Nhạn Ngọc vẫn xinh đẹp, chỉ là có thêm một luồng hàn ý cự người ngàn dặm, như băng sương mỹ nhân.

Nhưng nàng quyến rũ hình, bởi vậy, cái này hình thành một loại cảm giác cao ngạo, rất có phong thái nữ vương, có mấy phần ý nhị của Loạn Tinh nữ hoàng.

Lăng Hàn không khỏi ngẩn ra, lại nghĩ đến Loạn Tinh nữ hoàng!

Mị lực của Nữ hoàng này cũng quá to lớn, luôn có thể để hắn thỉnh thoảng nhớ tới.

Lăng Hàn lắc đầu một cái, loại bỏ thân ảnh gợi cảm mê người của Loạn Tinh nữ hoàng ra khỏi đầu, ở trước mặt Thủy Nhạn Ngọc nhớ tới một người phụ nữ khác, cái này không nên.

Hắn nhanh chân đi tới, vợ bị một con ruồi nhìn chằm chằm, hắn đương nhiên phải đi làm hộ hoa sứ giả.

Bởi vì đi ngược chiều, khoảng cách của song phương tự nhiên rất nhanh thì tiếp cận.

-... Thủy sư muội, không bằng chút nữa chúng ta đi Hắc Ma hạp đi, ta nghe nói nơi đó có một cây thần dược xuất thế, có rất nhiều người đang đi tìm vận may!

Thanh âm của người trẻ tuổi thanh bào kia nhẹ nhàng lại đây.

- Tất Hoa, ta đã nói bao nhiêu lần, không nên theo ta!

Thủy Nhạn Ngọc lạnh lùng nói, tay phải giơ lên, ngưng tụ băng sương, nàng là nổi giận thật.

Người ngọc khó chịu, nhưng không làm cho người ta cảm giác đáng ghét chút nào, trái lại nhiều hơn một loại mê người.

Tất Hoa nhìn không chuyển mắt, từ khi đóa kiều hoa này tiến vào trong tông liền bị hắn coi trọng, mà ở dưới "dâm uy" của hắn, tự nhiên không có người khác dám cạnh tranh với hắn, bị hắn độc chiếm.

Đáng tiếc, vưu vật này thủy chung keo kiệt cho hắn một nụ cười, để hắn thất vọng lại đấu chí dồi dào, muốn hái đóa tuyết liên này, để đối phương vì hắn tỏa ra nụ cười rực rỡ.

Trong lòng hắn khuấy động, hận không thể đánh gục mỹ nhân nhi này.

- Này này này, hai tròng mắt của ngươi muốn rơi ra rồi kia!

Lăng Hàn đi lên phía trước, không nói lời nào liền xuyên đến giữa hai người.

Thủy Nhạn Ngọc lập tức lộ ra vẻ căm ghét, vội vã lui lại vài bước, nàng chán ghét Tất Hoa, nhưng chưa chắc sẽ thân cận những nam nhân khác.

Tất Hoa tức giận, ngươi là món đồ gì, lại dám lo chuyện bao đồng?

Hắn tằng hắng một cái nói:

- Vị sư đệ này cực kì lạ mặt, là môn hạ của vị sư thúc nào?

Ở Lẫm Thiên Tông, đệ tử bình thường cùng đệ tử trọng điểm đều sẽ bái một vị cường giả Nhật Nguyệt Cảnh làm môn hạ, có điều xưng là "lão sư" mà không phải "Sư phụ", đương nhiên nếu song phương vui vẻ, có thể tiến thêm một bước, kết thành quan hệ thầy trò.

Có điều, đệ tử hạt giống không còn trong hạn chế này, những người kia đều được cường giả Tinh Thần cảnh truyền thụ đại đạo, hơn nữa không có ứng cử viên cố định, vị Tinh Thần cảnh nào rảnh rỗi sẽ chạy tới chỉ đạo, thậm chí ngay cả Tam Nguyên Thượng Nhân cũng sẽ tình cờ hiện thân.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Cái gì sư đệ, ngươi không có ánh mắt như thế sao? Ta là sư huynh của ngươi!

---------------