Vậy còn đánh cái rắm?
Lăng Hàn cười nhạt, gảy ngón tay một cái, kiếm ý giương động, hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng đuổi theo Trương Đồng.
Mau như quang mang.
Trương Đồng xuất thủ ngăn cản, nhưng một kiếm này quá nhanh, hắn sao chống đỡ được, phốc, kiếm quang nổ tung ở trên lưng của hắn, chẻ hắn thành hai đoạn.
Người xung quanh đều dọa đái ra, mạnh mẽ như Trương Đồng, cư nhiên bị người tùy ý chém thành hai đoạn?
Lăng Hàn hết sức hài lòng, một kích này hắn kết hợp Khoái Tự Kiếm Quyết cùng Quy Tắc Chi Lực, mới có thể đã nhanh lại uy lực cường đại. Nhưng so với nhau, đơn thuần sử dụng Khoái Tự Kiếm Quyết sẽ càng nhanh hơn, mà chỉ sử dụng Quy Tắc Chi Lực, lực phá hoại của một kiếm này lại mạnh hơn.
Hắn quả thực tổng hợp đặc điểm của hai người, nhưng hiển nhiên còn không có phát huy hai đặc điểm này đến cực hạn.
Đây là chuyện tốt, nói rõ uy lực của một kiếm này còn có thể đề thăng!
Trương Đồng vẫn chưa chết, sinh mệnh lực của võ giả Sơn Hà Cảnh mạnh mẽ không gì sánh được, hắn đưa tay ráp hai đoạn thân thể của mình, một bên liều mạng vận chuyển nguyên lực, ngăn cản huyết dịch xói mòn, nguyên khí tổn thương nặng nề.
Hắn ho ra máu nói:
- Các hạ, ngươi đừng khinh người quá đáng, phải biết, chủ nhân của ta là Dương Hạo Dương đại nhân!
- Đã biết.
Lăng Hàn gật đầu, không chút do dự bắn ra một kiếm.
Đệch!
Trong lòng Trương Đồng chửi má nó, ngươi biết cái quỷ a. Hắn đã mang Dương Hạo ra ngoài, ngươi còn không chịu dừng tay?
Lúc này, đoàn người đột nhiên oanh động, đây không phải là người ở phụ cận xem cuộc chiến, mà là toàn bộ người dưới chân núi, cái kia có ít nhất mười vạn người, cùng nhau ồn ào náo động lên, phát sinh thanh âm kinh thiên động địa.
Mấy đệ tử đệ tử hạt giống muốn tuyển chọn thị vệ cuối cùng hiện thân.
Mọi người thấy vậy, tự nhiên dồn dập hô lên, để đệ tử đệ tử hạt giống chú ý, xem vừa mắt thu mình làm thị vệ.
Lần này, có tất cả 20 đệ tử đệ tử hạt giống xuất hiện, nam anh tuấn, nữ tuyệt mỹ, đều trẻ tuổi không gì sánh được, mỗi người tản ra khí tức cường đại.
- Hừ, một đám cặn bã, tại sao ta lại chọn loại phế vật này theo bên người?
Một lục y thiếu niên lập tức hừ lạnh nói, có vẻ thập phần cao ngạo.
Tu vi của hắn chẳng qua là Sơn Hà Cảnh trung cực vị, tuyệt đối không cao lắm, nhưng được Lẫm Thiên Tông liệt vào đệ tử hạt giống, nói rõ thiên phú võ đạo của hắn tất nhiên vô cùng cường đại, tông môn nhìn trúng là tiềm lực tương lai, mà không phải thực lực trước mắt.
- Đúng vậy, hay là trở về đi thôi!
Một thiếu nữ nói, trên trán của nàng có một Chu Sa ấn, để nàng có thêm một tia minh diễm.
- Di, hình như nơi kia có gây rối!
Một hồng bào thanh niên đột nhiên chỉ vào địa phương Lăng Hàn và Trương Đồng giao thủ nói.
- Đó là... Trương Đồng!
Lục y thiếu niên bật thốt lên, hắn lập tức lộ ra vẻ không vui nói.
- Thị vệ của Dương sư huynh cũng có người dám động sao? Ta ngược lại muốn nhìn một chút, là ai to gan như vậy!
Thân hình hắn nhảy động, chạy về phía Lăng Hàn.
Mọi người vội vã nhường đường.
- Dừng tay!
Ánh mắt của lục y thiếu niên đảo qua, lập tức mở miệng kêu lên.
- Phù thiếu!
Trương Đồng như được cứu tinh, kích động đến kêu lên.
Đây chính là đệ tử hạt giống, đối phương nhúng tay, hắn tất nhiên được cứu.
Phốc!
Chỉ là hắn cao hứng quá sớm, Lăng Hàn căn bản không có ý tứ dừng tay, lại gảy ngón tay, trực tiếp oanh bạo đầu của hắn, thần hồn câu diệt, ngay cả Sáng Thế Cảnh cũng không thể cứu sống.
- Ngươi…
Lục y thiếu niên tức giận đến cả người run rẩy, hắn đã nói dừng tay, nhưng này người lại không để ý tới.
Thực sự là gan to bằng trời, tội đáng chết vạn lần!
- Ngươi là tự sát, hay muốn ta xuất thủ?
Hắn lạnh lùng nói.
- Ngu ngốc!
Lăng Hàn nói một tiếng, đi thẳng về phía trước.
- Tốt! tốt!
Lục y thiếu niên chỉ vào Lăng Hàn, nhưng Lăng Hàn căn bản không để ý đến hắn, từ bên người của hắn thong dong mà qua. Hắn càng ngày càng bạo, lấy tay chộp tới Lăng Hàn, nói:
- Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Phù Lương Dạ! Hoàng Thái Tôn của Thiên Quân hoàng triều!
Lăng Hàn không quay đầu lại, chỉ gảy ngón tay một cái, ba, bàn tay của Phù Lương Dạ bị xuyên thủng một lỗ máu.
- A…
Hắn kêu thảm thiết.
Người xung quanh thì sợ đến mặt mũi trắng bệch, người này cũng quá mạnh đi, chẳng những giết Dương Hạo, ngay cả đệ tử hạt giống cũng xuất thủ đả thương.
- Thật can đảm! Thật can đảm!
Vẻ mặt của Phù Lương Dạ tái nhợt.
- Ỷ vào tu vi cao hơn ta, lấn ta đúng hay không?
Hắn chỉ là Sơn Hà Cảnh trung cực vị, mặc kệ hắn thiên tài ra sao cũng không thể đấu sức với cao thủ Đại viên mãn.
Hắn dám không chút kiêng kỵ xuất thủ, tự nhiên là bởi vì thân phận hắn đặc thù, đệ tử hạt giống của Lẫm Thiên Tông, Hoàng Thái Tôn của Thiên Quân hoàng triều.
Lăng Hàn không để ý tới, thẳng đến phía trước, đó là địa phương rất nhiều đệ tử hạt giống đứng.
Hắn đã thấy một người, đúng là mục tiêu chuyến này của hắn.
Cửu Quận Vương Hồ Phỉ Vân.
Nàng mơ hồ như đang ngủ gật, một bộ chưa tỉnh ngủ, cùng những người khác anh khí bột phát, ngạo khí ngất trời là hoàn toàn không hợp.
Thật không biết nàng là vì sao được chọn làm đệ tử hạt giống.
Phù Lương Dạ một kích chịu thiệt, cũng không có xuất thủ tiếp, ngược lại đây là địa bàn của Lẫm Thiên Tông, đối phương có thể chạy trốn tới đâu. Hắn theo Lăng Hàn, xuyên qua đoàn người, đi tới địa phương nguyên lai.
- Hừ, cẩu nên ở địa phương của cẩu, nơi này là nơi ngươi có thể đặt chân sao?
Thiếu nữ trên trán có hồng ấn lập tức trách mắng, hiện ra hết hèn mọn.
Nàng là An Môn Tinh Bách Điểu hoàng triều Càn Thi Vân, Càn gia ở Bách Điểu Hoàng Triều chính là thế lực siêu cấp, trong tộc có cường giả Tinh Thần cảnh Đại viên mãn tọa trấn, ngay cả hoàng thất cũng áp dụng biện pháp thông gia lôi kéo Càn gia.
Bởi vậy, Càn Thi Vân cùng Công chúa không có gì khác biệt, tự nhiên mắt cao hơn đầu.
Tuy dung mạo của nàng rất đẹp, nhưng Thủy Nhạn Ngọc liền có thể miểu sát nàng, phong tình càng vượt qua vô số lần, huống chi Lăng Hàn còn ở cùng Loạn Tinh Nữ Hoàng hai năm, còn có mỹ nữ bào có thể được Lăng Hàn để vào mắt?
Hắn chỉ làm như không nghe thấy, trực tiếp đi tới trước Hồ Phỉ Vân.
- Đáng chết!
Càn Thi Vân hừ lạnh, giơ tay lên một cái, sử dụng một cây roi da, quất tới Lăng Hàn, có thần văn giương động, hiển nhiên, đây là một kiện Thần khí.
Tu vi của nàng cao hơn Phù Lương Dạ, đạt tới Sơn Hà Cảnh Đại viên mãn đỉnh phong!
Một roi này, uy thế kinh người.
---------------