Loạn Tinh nữ hoàng thì sát khí dật động, lại muốn nàng sinh hầu tử với Lăng Hàn, muốn chết sao!
- Ha ha, bản tọa muốn các ngươi sinh, các ngươi không sinh không được!
Vô Địch Chí Thánh cười to.
- Nếu không, các ngươi liền ở lại trong này cả đời, lúc nào sinh đồ đệ của bản tôn ra, lúc đó mới có thể rời đi!
Đệt!
Quá không thưởng thức!
Trên đời có bức khuê nữ làm kỹ nữ, nào có bức người sinh em bé chứ?
Lăng Hàn nói:
- Ngươi vẫn là cao nhân tiền bối sao, sao có thể làm ra sự tình hạ tiện như vậy?
- Phi, bất hiếu có ba, vô hậu lớn nhất, bản tôn đây là cân nhắc thay các ngươi.
Vô Địch Chí Thánh nói, hắn quả nhiên là Tiện Thánh, lời như vậy cũng nói lẽ thẳng khí hùng.
Người vô liêm sỉ hiển nhiên không thể bị mấy câu nói như thế đánh bại.
Lăng Hàn chuyển đề tài nói:
- Tại sao phải từ hài tử làm lên, ngươi xem chúng ta, một cái nắm giữ công kích mạnh nhất, một cái nắm giữ phòng ngự mạnh nhất, tại sao không truyền thần công cho chúng ta?
- Hừ, các ngươi có thể tín nhiệm sao?
Thanh âm của Vô Địch Chí Thánh đột nhiên lạnh lẽo.
Làm sao, vị tiền bối này bị người thương tổn qua, từ đây biến tính?
- Vì để cho các ngươi hết hy vọng, bản tôn sẽ nói cho các ngươi một ít chuyện, dù sao cũng là cha mẹ của đồ nhi ta, có tư cách biết một ít.
Vô Địch Chí Thánh nói.
- Bản tôn ở vô số năm tháng trước chính là cường giả hiếm có trong thiên hạ, nhưng vì xung kích cảnh giới cao hơn, bản tôn thường thường bế quan.
- Nhưng mà, bản tôn có ba đồ đệ, bọn họ vì thành tựu Thánh vị, lại nhân lúc bản tôn bế quan ám hại bản tôn, làm hại bản tôn bị đạo thương không thể chữa trị.
Quả nhiên, tên này bị người phản bội, trở nên không tin người.
Cũng đúng, đồ đệ không giống như học sinh, có thể nói không hề khác thân sinh, bị người thân cận như vậy phản bội, chính hắn bị thương rất nặng, rất khó lại đi tin tưởng người khác.
Lăng Hàn ngắt lời nói:
- Tại sao phải ám hại ngươi, có một vị Thánh Nhân chỉ điểm, không phải càng tốt sao?
- Hừ, thành tựu Sáng Thế Cảnh há lại dễ như vậy?
Vô Địch Chí Thánh cười gằn.
- Dù cho ba đồ đệ kia của bản tôn đều là thiên tài trong thiên tài, nhưng cơ hội đột phá đến Sáng Thế Cảnh lại không đủ một phần trăm.
- Vượt qua một bước này, không phải thiên tài là có thể làm được, còn phải có cơ duyên, có đủ thần dược giúp đỡ, bằng không mù quáng bước ra bước này, chỉ có thân tử đạo tiêu.
- Bọn họ... là muốn đoạt đạo quả của bản tôn, tuy không thể để cho bọn họ lập tức bước vào Sáng Thế Cảnh, nhưng ít ra có thể tăng lên ba phần mười xác suất!
Một mặt là không tới một phần trăm, mặt khác vượt qua 30%, mê hoặc thành Thánh to lớn như thế, tự nhiên có người bí quá hóa liều, thậm chí không tiếc thí sư.
- Nén bi thương.
Lăng Hàn an ủi, sau đó lại không rõ nói.
- Nếu ngươi bị đồ đệ phản bội, vì sao còn muốn thu đồ đệ nữa?
- Hừ, chính vì bản tôn biết điểm ấy, nên muốn từ nhỏ dạy đồ đệ, từ giấy trắng làm lên.
Vô Địch Chí Thánh nói.
Phải, tên này tẩu hỏa nhập ma rồi.
- Mặc kệ ngươi, mau thả chúng ta rời đi!
Lăng Hàn kêu lên.
- Được, sinh đồ nhi cho bản tôn, các ngươi có thể rời đi!
Vô Địch Chí Thánh nói.
- Ngẫm lại xem, ngày sau hài tử của các ngươi có thể trở thành cường giả quét ngang Tinh Vũ, cái này vinh quang cỡ nào a!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Không cần phiền toái như vậy, ngày sau ta cũng có thể quét ngang thiên hạ, không cần dựa vào con cái của mình!
- Tiểu tử thúi, ngươi cũng thật tự tin, lại dám khoe khoang quét ngang thiên hạ!
Vô Địch Chí Thánh nhổ nước bọt nói.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Không phải ngươi cũng tự xưng Vô Địch Chí Thánh sao?
Vô Địch Chí Thánh không khỏi cạn lời, có điều, lúc trước hắn tốt xấu gì cũng là Thánh, tuy hiện tại khẩu khí hơi lớn, nhưng chí ít cũng có niềm tin, Lăng Hàn là bằng cái gì? Hắn nói:
- Thân phận thực sự của bản tôn là Vô Tương Thánh Nhân.
Hắn nói ra thân phận của mình, miễn cho Lăng Hàn lấy điểm ấy đến công kích hắn.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Tiền bối, đã nhiều năm như vậy, ba đồ đệ kia của ngươi đã sớm không còn trên nhân thế a.
- Không thể!
Vô Tương Thánh Nhân lập tức nói.
- Tuy bản tôn đào tẩu, nhưng Thánh Nguyên bị ba nghịch đồ đoạt đi, lấy thiên phú của bọn họ... hẳn đều có thể bước vào Thánh Cảnh!
- Những năm này, bản tôn vẫn tu luyện thần hồn, mài đi Thánh uy trong đó, để cho đồ đệ của bản tôn kế thừa, mới không có hiện thân, theo bản tôn tính toán, thời gian chỉ khoảng mấy trăm triệu năm mà thôi, ba nghịch đồ kia khẳng định còn trên đời, tu vi đã đại thành.
Lăng Hàn chỉ cảm thấy vị Thánh Nhân này có chút bi ai, khi còn sống bị đồ đệ hãm hại, nhưng chết rồi còn vì đồ đệ mà ra sức, tiêu diệt thần hồn của mình, cái này cần quyết tâm ra sao?
- Tiền bối, ngươi không thể sống thêm đời thứ hai sao?
Hắn hỏi.
- Không có Chuyển Hồn Hoa, làm sao sống thêm đời thứ hai?
Vô Tương Thánh Nhân nói.
- Chuyển Hồn Hoa, trong một thời kì toàn bộ Thần giới chỉ sẽ tồn tại một đóa, mỗi một đóa đều cần mười tỉ năm mới có thể trưởng thành, dù Thánh Vương vô địch, nhưng nếu không đúng thời, Chuyển Hồn Hoa mới trưởng thành đến một nửa cũng chỉ có thể làm đẹp.
- Ít nói nhảm, nhanh sinh đồ nhi cho bản tôn đi!
- Yên tâm, bản tôn sẽ không nhìn lén.
- Này! Này!
Lăng Hàn lớn tiếng kêu lên, nhưng bia đá không phản ứng chút nào.
Loạn Tinh nữ hoàng vẫn ở bên cạnh lắng nghe, nhưng hiện tại nhìn về phía Lăng Hàn, sát khí như rực cháy.
Còn muốn cùng nàng sinh hầu tử?
Đi chết đi!
Vị nữ hoàng này hung hãn ra tay, nhưng công kích đánh ra, nàng phát hiện tu vi của mình bị áp chế đến Phá Hư Cảnh, công kích như vậy làm sao có khả năng giết chết Lăng Hàn?
- Khà khà khà, tiểu tử, đóa hoa hồng có gai này đã bị bản tôn tước tu vi, ngươi còn không lên!
Thanh âm của Vô Tương Thánh Nhân lại vang lên.
- Lão… lão lưu manh ngươi a!
Lăng Hàn trố mắt, Thánh nhân gì chứ, cũng quá tiện đi.
Hắn nhìn Loạn Tinh nữ hoàng, miệng không khỏi giương thật to.
Tu vi bị áp chế, khí tức hỗn độn trên người Loạn Tinh nữ hoàng cũng cấp tốc tiêu tan, lộ ra hình dáng của nàng.
Đẹp, diễm, thuần, mị, yêu!
Lăng Hàn hoàn toàn không cách nào dùng một từ để hình dung Loạn Tinh nữ hoàng, bởi vì ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, pha tạp thanh thuần cùng yêu mị, lạnh lùng cùng diễm lệ, đây tuyệt đối không nên xuất hiện ở trên một người, nhưng lại thật xuất hiện.
---------------