Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1164: Muốn khen thưởng sao?




Có điều, thể phách của Lăng Hàn dĩ nhiên biến thái, con yêu thú kia cũng không đơn giản, ở dưới Lăng Hàn đánh chém, nó cũng như không có chuyện gì xảy ra, phảng phất như kim cương bất hoại.

Đây thực sự là khó mà tin nổi.

Trước nó hóa thành một tấm "thảm", nhu đến cực hạn, nhưng hiện tại lại phảng phất như Thần Thiết cấp cao, cực kỳ kiên cường, hai loại bản chất tuyệt nhiên không giống này làm sao có khả năng xuất hiện trên một thể?

Yêu thú bay nhảy, lực chiến đấu mạnh mẽ, có tư thế duy ngã độc tôn.

Lăng Hàn chính diện kiềm chế, bảy người khác toàn lực tiến công, nhưng mỗi một đạo công kích đều phí công, phòng ngự của con yêu hổ này biến thái thậm chí muốn vượt qua Lăng Hàn.

- Cái này tuyệt không phải yêu thú, mà là khôi lỗi!

Lăng Hàn kết luận, hắn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh mới có thể phách như thế, không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể so sánh? Nhưng nếu con yêu hổ này do Thần Thiết tạo nên, vậy dễ lý giải rồi, chỉ cần lấy Thần Thiết cấp năm đúc, vậy lực phòng ngự tự nhiên là Sơn Hà Cảnh khó giải.

Điều này cũng có thể giải thích vì sao lực lượng của nó lại mạnh như vậy.

- Hẳn là khôi lỗi, bằng không lực lượng muốn đạt đến tám tinh, vậy cần tu ra tòa Sơn Hà thứ năm.

- Nếu như thật tu ra tòa Sơn Hà thứ năm, ta không tin nhân vật như vậy sẽ lưu lạc đến nơi này trông cửa.

- Thật đúng là khôi lỗi, vậy làm sao bây giờ?

Khôi lỗi không có chỗ yếu, không biết đau đớn, ngoại trừ đầu óc có chút ngốc ra, thì quả thực là cỗ máy chiến tranh hoàn mỹ, cực kỳ khó giải.

Bọn họ đã có thể kết luận, lực phòng ngự của con yêu hổ này vượt qua cực hạn Sơn Hà Cảnh, vậy nó ở tiên thiên liền đứng thế bất bại, làm sao có thể đánh tan?

Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:

- Có hai loại khả năng.

- Thứ nhất thời gian khôi lỗi hoạt động có hạn, chỉ cần chúng ta kéo đến thời gian nhất định, nó tự nhiên sẽ đình chỉ công kích.

- Thứ hai, không cần làm thịt khôi lỗi, chỉ lấy chìa khoá.

Những người khác gật đầu, cái này không thể nào là không thể giải, bằng không liền mất đi ý nghĩa tồn tại.

- Lấy chìa khoá!

Bọn họ lập tức làm ra quyết định, rất đơn giản, coi như con yêu hổ này có thời gian hoạt động hạn chế, nhưng bọn họ không biết bao lâu, vậy tự nhiên là trực tiếp lấy chìa khoá, cái này cũng là giải quyết mấu chốt của vấn đề.

- Ta và Lăng huynh phụ trách hấp dẫn sự chú ý của con yêu hổ này, các ngươi tùy thời cướp đoạt chìa khoá.

Thiệu Tư Tư nói, nàng lại lấy ra cung tên, nhắm vào con mắt của hổ yêu, một mũi tên tiếp theo một mũi tên.

Cường hào a!

Bình thường Lăng Hàn rất ít khi sử dụng thần tiễn, bởi vì chỉ có mấy chi, một khi bắn ra mà không thu lại, vậy sẽ thiếu một chi.

Nhưng Thiệu Tư Tư ngược lại tốt, không ngừng bắn ra một mũi tiếp một mũi, hơn nữa không có ý thu hồi, thật không biết đến cùng nàng mang theo bao nhiêu mũi tên.

Không hổ là công chúa của Thiên Sương Hoàng Triều, giàu nứt đố đổ vách!

Lăng Hàn thở dài, cũng lên tinh thần, ở chính diện đối cứng con yêu hổ này, tranh thủ thời gian cho những người khác.

Đám người Đỗ An công kích về phía vòng cổ, sau mấy lần, bọn họ lộ ra kinh hỉ, bởi vì tuy vòng cổ rất kiên cố, nhưng không phải là không gì phá nổi.

Bởi vậy, bọn họ tự tin, thế công như triều.

Sau khi chém mấy trăm phát, vòng cổ bị chém đứt, nhưng đây chỉ là một vòng, chém ra một cái vô dụng, vẫn vững vàng thắt ở trên cổ hổ yêu, nhất định phải ở một đầu khác chém một cái lỗ hổng, vòng cổ mới có thể rơi xuống.

- Mịa nó, các ngươi có thể nhanh lên một chút hay không!

Lăng Hàn nhe răng, hắn chịu đựng hết thảy hỏa lực của yêu thú, này là bị lực lượng tám tinh của Đại viên mãn đỉnh cao oanh kích a, sắp sánh ngang Nhật Nguyệt Cảnh, dù thể phách Thần Thiết cấp bốn cũng không chịu được.

Nếu không có Bất Diệt Thiên Kinh mạnh mẽ, không ngừng chữa trị thân thể của hắn, thì không biết hắn đã bị giết chết bao nhiêu lần.

- Nhanh hơn!

Ngay cả Thiệu Tư Tư cũng gia nhập trong đội ngũ công kích vòng cổ, nàng bắn ra một mũi tên, đều bắn vào một vị trí.

Bởi vì không ai dám gần người vật lộn với con yêu hổ kia, chỉ có thể đánh ra Kiếm Mang, Đao Mang,… tấn công từ xa, uy lực đương nhiên hơi kém, cũng làm cho chém xuống một cái vòng cổ phải tốn thời gian rất lâu.

Gần nửa canh giờ sau, chỉ nghe keng một tiếng, vòng cổ rốt cục tách ra, hóa thành hai đoạn, nửa đoạn trên còn kẹt ở trên cổ hổ yêu, nhưng nửa đoạn dưới đã rơi xuống.

Phía trên có buộc chìa khoá.

Lăng Hàn vội lui về phía sau, dẫn hổ yêu ra một khoảng cách nhỏ, những người khác thì nhân cơ hội nhặt chìa khoá, lao về cửa lớn.

Bọn họ cắm chìa khoá vào, vặn khóa, cửa lớn từ từ mở ra.

- Đi mau!

Lăng Hàn nhìn Thủy Nhạn Ngọc nói, nơi này nhất định phải tất cả mọi người đều thông qua, ít một người cũng tính thất bại.

Trưởng Tôn cùng Thủy Nhạn Ngọc rời đi trước, sau đó là đám người Thiệu Tư Tư, Lăng Hàn xếp cuối cùng, lợi dụng cây cột đi vòng một lát, xông ra trước hổ yêu, nhào tới cửa lớn.

- Ngang!

Hổ yêu gào thét đuổi lại.

- Nhanh! Nhanh!

Ở cửa, chín người Đỗ An đều lo lắng kêu lên, ngay cả Hạ Vô Khuyết cùng Trưởng Tôn cũng không ngoại lệ, vì con hổ yêu kia đã càng đuổi càng gần.

Xoạt, hổ yêu vung trảo, vỗ tới Lăng Hàn.

Nếu như bị nó vung trúng, Lăng Hàn nhất định sẽ bị đập bay, đụng vào vách tường bên cạnh, mà không phải bay vào cửa lớn.

- Hừ!

Lăng Hàn dùng tiễn thức chung cực, mặc dù lấy thân làm cung, nhưng tản mát ra uy thế vẫn rất đáng sợ, nguyên lực ngưng tụ, hóa thành một vệt sáng bắn ra.

Phốc!

Tiễn nguyên lực bắn tới móng vuốt, nhưng đối mặt phòng ngự của Thần Thiết cấp năm, ngay cả tiễn thức chung cực cũng không cách nào đánh tan, nhưng đây chính là một đòn toàn lực của Lăng Hàn, lực lượng kinh người trùng kích, hổ trảo vẫn hơi lệch đi.

Hô, một trảo này bay qua chỉ cách Lăng Hàn một chút xíu.

Thân hình của Lăng Hàn như mũi tên, lao vào cửa lớn.

Oành, hắn ngã trên đất, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.

Cũng còn tốt, theo tu vi của hắn ngày càng mạnh, tốc độ khôi phục lực lượng cũng cực kỳ nhanh, chỉ là sự tình một hai canh giờ mà thôi.

Hổ yêu đứng ở trước cửa, không có đuổi theo vào, thật giống như có một bức tường vô hình ngăn cản nó vậy.

Nó rít gào, chỉ thấy cửa lớn chậm rãi đóng lại, ngăn cách nó ở bên ngoài.

Mười người đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ rốt cục xông ra.

Có điều, đến cùng bọn họ là xông qua cửa thứ nhất, hay chỉ là một thử thách trong cửa thứ nhất?

---------------