Nam tử dùng thương được gọi là Trưởng Tôn lập tức cất thương đi, cung kính nói:
- Thất lễ, kính xin công tử thứ tội!
Hạ Vô Khuyết chỉ vung vung tay, lại nhìn hai người Lăng Hàn nói:
- Hai vị xưng hô như thế nào?
- Lăng Hàn, Thủy Nhạn Ngọc, thê tử của ta.
Lăng Hàn cũng cười nói.
Sắc mặt của Hạ Vô Khuyết không khỏi ngưng lại, rất rõ ràng lộ ra vẻ âm trầm. Hắn không phải không gặp mỹ nữ, nhưng vưu vật như Thủy Nhạn Ngọc thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vừa thấy liền để hắn ái mộ cùng muốn giữ lấy, nhưng đối phương lại danh hoa có chủ?
Hắn quét nhìn Lăng Hàn một chút, không khỏi lộ ra vẻ trào phúng, loại tiểu nhân vật này cũng xứng với người ngọc như vậy? Hắn cười gằn, chỉ cần người có mắt, liền có thể phân biệt ra được hắn và Lăng Hàn cái nào càng tốt hơn.
Đối với điểm ấy, hắn tự nhiên tràn ngập tự tin.
Hắn là con trai thứ sáu mươi bảy của hoàng đế Phách Hạ Hoàng Triều, cũng là con nhỏ nhất, nhưng thiên phú xuất sắc nhất, mới 507 tuổi, đã là Sơn Hà Cảnh đại viên mãn đỉnh cao.
Càng mấu chốt chính là, hắn ở hơn bốn mươi tuổi còn được đưa vào một tiểu thế giới, ở nơi đó thành công khai thiên, tu mỗi một cảnh giới đến hoàn mỹ.
Hắn tràn ngập dã vọng, muốn trở thành thiên tài mạnh nhất trong lịch sử.
- Hai vị, nơi này tình huống không biết, có khả năng vô cùng nguy hiểm, không bằng kết bạn cùng đi, có thể chiếu ứng lẫn nhau?
Hắn cười nói.
Thủy Nhạn Ngọc lắc đầu nói:
- Bèo nước gặp nhau, không cần!
Nàng tự nhiên biết tâm tư của đối phương, nhưng hiện tại tim của nàng chỉ ở trên người Lăng Hàn, tự nhiên không nghĩ cái khác.
Hai người cất bước mà đi, nhưng nam tử dùng thương lập tức cất bước, cản bọn họ lại.
- Trưởng Tôn, ngươi làm cái gì vậy!
Hạ Vô Khuyết lạnh lùng quát.
Nam tử dùng thương vội lui về phía sau một bước, quỳ một chân trên đất nói:
- Thuộc hạ lỗ mãng!
- Thủy cô nương, chúng ta còn có thể gặp lại!
Hạ Vô Khuyết lộ ra nụ cười tự tin.
Thủy Nhạn Ngọc không trả lời, Lăng Hàn đưa tay lắc lắc, cũng không quay đầu lại.
- Công tử!
Nam tử dùng thương tiến tới, hắn hơi nghi hoặc một chút, công tử rõ ràng yêu thích nữ nhân này, tại sao không trực tiếp lưu đối phương lại? Lấy thân phận, địa vị, thiên phú võ đạo của công tử, nữ nhân nào không chủ động đầu hoài tống bão?
- Ngươi không hiểu!
Hạ Vô Khuyết cười nói, vẻ mặt lộ ra ý tứ sâu xa.
Quá dễ dàng liền được nữ nhân này lại có ý gì? Hắn còn thiếu mỹ nữ sao?
Nhưng nữ nhân như Thủy Nhạn Ngọc, lại tựa như rượu ngon, cần phải từ từ thưởng thức. Hắn không chỉ muốn chiếm thân thể đối phương, còn muốn chiếm tâm của đối phương, tự nhiên không cần nóng vội.
- Chúng ta còn có thể 'bèo nước gặp nhau'!
Hắn phất phất tay.
- Theo sau!
Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc đi ra một khoảng cách, xác định phụ cận không người, hắn giương tay lên, bọn người Vũ Hoàng từ trong Hắc Tháp xuất hiện.
Có điều, cũng không phải là tất cả mọi người, như Tàn Dạ, Chu Vô Cửu vẫn ở lại trong Hắc Tháp tu luyện, bây giờ tu vi của bọn họ vẫn quá thấp, ở đây không có hiệu quả rèn luyện, tự nhiên đặt tinh lực ở trên tu luyện mới tốt.
Đi ra chỉ có năm người, Phong Phá Vân, Vũ Hoàng, Mộ Dung Thanh, Hách Liên Thiên Vân còn có Đinh Bình, Tu La Ma Đế hiện tại là dáng dấp khôi lỗi lang, không thể tính vào hàng ngũ người, lại nói, hắn vốn là sinh linh của Minh giới, cùng người không có chút quan hệ nào.
- Đây chính là mộ lớn trong tinh không?
Bọn người Vũ Hoàng kinh ngạc, địa phương này không hợp tưởng tượng của bọn họ, phảng phất không khác gì Hợp Ninh Tinh cả, chỉ là linh khí yếu một chút, nhưng sinh mệnh tinh khí đầy đủ đến kinh người.
- Ừm!
Lăng Hàn gật đầu.
- Đây là không gian trong mộ lớn, xác thực lớn có chút thái quá.
- Ha ha, nếu đến nơi này, vậy phân nhau đi đi!
Ánh mắt của Vũ Hoàng lóe sáng, tràn ngập chiến ý.
- Ừm!
Phong Phá Vân và Mộ Dung Thanh đều gật đầu.
- Vẫn là đồng thời đi, có thể chiếu ứng lẫn nhau!
Lăng Hàn cảm thấy nơi này nguy hiểm, hơn nữa nơi này cường giả quá nhiều, tuy đám người Vũ Hoàng bước vào Thần cảnh, lại có năng lực vượt cấp chiến đấu, nhưng người có khả năng áp chế bọn họ vẫn nhiều lắm.
- Tứ đệ, chúng ta đều thích hợp lấy chiến nuôi chiến, một mực khổ tu cũng không phải đường của chúng ta!
Phong Phá Vân cười nói.
Lăng Hàn ngẩn ra, sau đó chậm rãi gật đầu.
Ba vị huynh trưởng đều là thiên tài đỉnh cấp, đặc biệt là Vũ Hoàng, một đời bá chủ, nhân vật như vậy há có thể ở dưới cánh chim của người khác? Bọn họ đều là hạng người ngạo khí trùng thiên, tự nhiên có con đường của mình.
- Được, vậy ở lối ra hội hợp.
Lăng Hàn cũng không phải hạng người lập dị.
- Tứ đệ, cẩn thận!
Ba người Phong Phá Vân đều nói, sau đó từng người rời đi.
- Ồ, chạy nhanh như vậy?
Hách Liên Thiên Vân gãi gãi đầu.
- Nếu bọn họ đều đi, bản tọa cũng không tiện lưu lại, vậy Lăng tiểu tử, chúng ta sau này gặp lại.
Hắn cũng tìm một phương hướng khác nhau, nhẹ nhàng rời đi.
- Sư phụ…
Đinh Bình nóng lòng muốn thử.
Lăng Hàn không khỏi lườm một cái nói:
- Ngươi trước tiên đột phá Thần cấp, vậy ta có thể cho phép ngươi đi ra ngoài rèn luyện, hiện tại đàng hoàng ở đây đi.
- Vâng!
Đinh Bình nhất thời cúi đầu.
Ba người cũng chọn một phương hướng đi tới, đây là một mảnh bình nguyên, bốn phía không có cái gì có thể chỉ dẫn phương hướng, bởi vậy chỉ cần bọn họ đừng quay đầu là được.
Nơi này hoang vu, trên vùng bình nguyên cũng không có một chút xíu sinh linh, ngay cả cỏ cũng không có, phảng phất đây chính là một tử địa.
Rất kỳ quái, tuy không có linh khí, nhưng sinh linh phổ thông lại không cần linh khí nha? Lại nói, ở đây sinh mệnh tinh khí phóng lên trời, thực vật phải tươi tốt, động vật phải cường tráng, sao sẽ trở thành một mảnh tử địa?
Bọn họ tiếp tục tiến lên, gần như sau một ngày.
- Ồ!
Lăng Hàn hét lên kinh ngạc, chỉ thấy phía trước có một đám người lớn tối om om, giống như quân đội liệt trận, hắn chỉ nhìn một hàng liền có mấy ngàn, mà nhiều hơn mấy hàng nữa, vậy chính là mấy vạn.
- Sư phụ, làm sao?
Đinh Bình vội vàng hỏi.
Lăng Hàn phát động Chân Thị Chi Nhãn, vẻ kinh ngạc càng thêm mãnh liệt, bởi vì những cái kia không phải chân nhân, mà là tượng đá. Hắn nói:
- Đi nhanh chút!
- Ồ!
Đinh Bình vội vàng gật đầu, nhưng hắn chỉ là Phá Hư Cảnh, sao so tốc độ với Lăng Hàn cùng Thủy Nhạn Ngọc, nhất thời bị Lăng Hàn đá vào mông một cước, vèo, liền lao về quần thể tượng đá kia.
- Sư phụ…
Hắn thảm thiết nói.
---------------