Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1017: Miểu sát Bạch Nguyên Tư




Trong khoảng thời gian ngắn, toàn trường yên tĩnh, nhưng chỉ một hồi, lại lập tức trở nên ồn ào.

- Thật không nghĩ tới, Lăng Hàn cư nhiên bước vào trung cực vị!

- Quá kinh người, khi hắn tiến vào bí cảnh còn là Phá Hư Cảnh, mới qua hơn nửa năm, hắn lại thành trung cực vị, tốc độ này quá nhanh!

- Quả thực, cho dù có Sơn Hà Thạch trợ giúp, nhưng vẫn phải cần mình tự lĩnh ngộ Sơn Hà Cảnh, cái này tiêu tốn một trăm năm cũng không nhiều lắm, nhưng hắn cư nhiên chỉ dùng nửa năm.

- Này... quả thực chính là quái vật!

- Ha ha, thảo nào trước đó Lăng Hàn không đáp ứng khiêu chiến với Đường Phong, nguyên lai hắn đang bế quan trùng kích trung cực vị.

- Đường Phong thật đúng là không may, thiên phú của Lăng Hàn so với hắn chỉ cao hơn chớ không thấp, hiện tại càng có ưu thế cảnh giới, thảo nào một kích liền bị oanh bại.

- Nguyên bản trung cực vị là không thể chủ động xuất thủ với tiểu cực vị, nhưng hắn hết lần này tới lần khác chủ động khiêu khích, thực sự là đánh rớt hàm răng cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

Chúng nhân vừa kinh ngạc vừa muốn cười, Đường Phong vào giờ khắc này thành vở hài kịch, chỉ dùng để làm nền cho Lăng Hàn cường đại.

Trên đỉnh núi, trừ Sa Nguyên, bốn người Triệu Luân đều lộ ra vẻ kinh ngạc, tốc độ tinh tiến của Lăng Hàn ngay cả bọn họ cũng hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.

- Sa Nguyên, này là lực lượng của ngươi sao?

Triệu Luân cười lạnh, đột phá trung cực vị thì như thế nào, chỉ là tiền kỳ mà thôi, dù Lăng Hàn lại nghịch thiên, đạt tới thiên tài Ngũ Tinh, chống chết cũng chỉ tương đương với đại cực vị trung kỳ.

Bạch Nguyên Tư thì sao? Cảnh giới bản thân là đại cực vị trung kỳ, huống chi hắn còn là thiên tài Tam Tinh!

Chênh lệch gần ba tiểu cảnh giới nhỏ, nghĩ như thế nào cũng là nghiền ép nghiêng về một phía.

- Triệu Luân, kiên trì của ngươi lúc nào kém như vậy?

Sa Nguyên cười to.

- Nhìn tiếp chẳng phải sẽ biết sao.

Triệu Luân hừ một tiếng, hắn nhỏ hơn Sa Nguyên mấy trăm tuổi, bởi vậy hắn mới nhảy vào đại viên mãn, đối phương đã là đại viên mãn đỉnh phong, kém ba tiểu cảnh giới nhỏ.

Thật muốn đánh nhau mà nói, hắn tự tin có bí thuật trong tay, hoàn toàn không sợ đối phương, nhưng Sa Nguyên tự nhiên cũng đồng dạng không cần sợ hắn.

Bởi vậy, bị đối phương chọc như thế, hắn cũng chỉ có thể hừ một tiếng, bằng không lấy lòng dạ hẹp hòi của hắn, không chỉnh chết đối phương mới lạ.

Lăng Hàn đi tới bình đài giữa sườn núi, hơn nửa năm trước, hắn còn ở đây đánh với La Phách một trận, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp một lần sinh tử chiến.

Bạch Nguyên Tư đã ở trong sân chờ hắn, khoanh chân ngồi dưới đất, giống như một tượng đá, không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Cao thủ như bọn hắn mà nói, đừng nói chờ mấy canh giờ, dù vài ngày cũng có thể bảo trì tâm cảnh không thay đổi.

Lăng Hàn ngừng lại, đứng cách xa Bạch Nguyên Tư mười trượng.

- Ngươi đã đến rồi?

Bạch Nguyên Tư mở hai mắt ra, nhất thời, như tinh không lóe lên tiếng sét đánh.

Không hổ là cao thủ đại cực vị, chỉ một ánh mắt cũng đáng sợ như thế.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Tới rồi.

- Nhanh như vậy đã đột phá đến trung cực vị, đáng quý.

Bạch Nguyên Tư lại nói.

- Bình thường thôi.

Bạch Nguyên Tư dừng một chút, mới nói:

- Thiếu chủ nhà ta còn thiếu một con chó, ngươi thần phục, vẫn có thể tha chết cho ngươi!

Lăng Hàn cười lạnh một tiếng nói:

- Ngươi nguyện ý làm chó là chuyện của ngươi, nhưng bị coi thường còn muốn kéo người khác, thực sự là tiện đến trong xương!

- Làm càn!

Bạch Nguyên Tư lệ quát một tiếng, loảng xoảng, lỗ tai của rất nhiều người đều chảy máu, để cho bọn họ hoảng sợ, một tiếng oai cũng đáng sợ như thế. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Hàn nói:

- Ngươi đã gian ngoan bất linh, vậy thì chết đi!

Lăng Hàn chỉ ngón tay đi qua:

- Nguyên bản còn muốn lưu ngươi một mạng, đã như vậy, ta cũng không thủ hạ lưu tình!

- Nói bốc nói phét!

Thân hình của Bạch Nguyên Tư tung bay, cũng không có tế xuất binh khí, tay phải mở ra, có chín đạo thần văn đan vào, nhấn về phía Lăng Hàn.

Thực lực hoàn toàn siêu việt, vậy chỉ cần từ chính diện nghiền ép.

Lăng Hàn tươi cười, hưu, hắn cũng tung về phía Bạch Nguyên Tư.

Hai người đều lao thẳng tới đối phương, vậy dĩ nhiên nháy mắt liền tiếp xúc, thình thịch, Bạch Nguyên Tư vỗ một chưởng lên ngực Lăng Hàn, thần quang chấn động, không khí rung rung.

Khuôn mặt của hắn ngạo sắc, bị hắn chính diện đánh trúng, Lăng Hàn tuyệt đối chỉ có tứ phân ngũ liệt. Nhưng hắn lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì Lăng Hàn không chỉ đánh rắm không có, trái lại còn cười cười nhìn hắn.

Gặp quỷ rồi!

Hắn cũng không kịp suy tư vì sao Lăng Hàn không có thụ thương, vội bứt trở ra, này thật là quỷ dị.

Đúng lúc này, Lăng Hàn giơ tay lên, vẫy ra một tấm lưới.

Nguyên bản lấy thực lực của Bạch Nguyên Tư là căn bản sẽ không trúng chiêu, nhưng ai bảo bây giờ hai người cách gần như vậy? Hơn nữa còn là ở sau khi hắn công kích, tự cho là có thể tuyệt sát Lăng Hàn?

Lưới lớn mở ra, nhất thời vây khốn hắn.

Tuy Bạch Nguyên Tư kinh hãi, nhưng tuyệt không luống cuống, hắn theo Triệu Luân xuất nhập qua rất nhiều di tích, trải qua quá nhiều nguy hiểm, gặp nguy không loạn là tố chất cơ bản nhất, bằng không hắn nào có tư cách theo Triệu Luân?

Thương, hắn rút kiếm, nhất thời, kiếm quang như mưa, boong boong rung động.

- Gặp lại sau!

Lăng Hàn kéo cung, trực tiếp phát động tiễn thức chung cực.

Hắn không muốn cho đối phương bất cứ cơ hội nào, chính là muốn chém rơi một móng vuốt của Triệu Luân!

Trong chớp nhoáng này, cả người Bạch Nguyên Tư lông tơ dựng đứng, mọc lên một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Hắn vội vã vận chuyển toàn lực, nhưng hoảng sợ phát hiện, nguyên lực của mình bị áp chế.

Tối đa chỉ có thể phát huy ra lực lượng trung cực vị trung kỳ!

Đây là cái võng gì?

Trong lòng hắn hiện lên một ý niệm như vậy, nhưng vào lúc này, mũi tên đã chỉ vào ngực hắn, phảng phất Thiên Địa súc tích ra đại sát khí, để hắn không nhịn được run rẩy.

Lăng Hàn nhẹ buông tay, mũi tên bắn ra, hóa thành một đạo lưu quang.

Phốc!

Mũi tên phá thể mà vào, quán xuyên đầu của Bạch Nguyên Tư, mũi tên bay ra, chỉ có đuôi tên mới dính vài giọt máu tươi.

Ba, toàn bộ đầu lâu của Bạch Nguyên Tư nổ tung, miểu sát!

Bốn phía, yên tĩnh như chết.

Ai có thể nghĩ tới Lăng Hàn lại chiến thắng Bạch Nguyên Tư? Hơn nữa, không chỉ thắng, còn là miểu sát, một chiêu liền giải quyết rồi. Nếu như song phương trao đổi vị trí, thì sai cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, Bạch Nguyên Tư có thực lực như vậy.

Nhưng bây giờ, mỗi người đều há to miệng, căn bản không thể tin tưởng, không thể tiếp thu.

---------------