Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1000: Chim sẻ núp ở đằng sau




- Không chơi với ngươi.

Thân hình Lăng Hàn lóe lên, tức thì biến mất.

Người đâu?

Thú Vương phi tới, không ngừng tìm kiếm, trong mắt tản mát ra hung mang hách người, nhưng không phát hiện được bất cứ thứ gì. Nó vô cùng phẫn nộ, tạc mất một phần tư đầu, đây là đại thương, khiến nó vừa thống khổ vừa phẫn nộ.

Nhưng không tìm thấy người lại có biện pháp gì?

Nó tìm một hồi lâu, cũng chỉ có thể lui về, phải nhanh chóng khống chế thương thế, nếu không thì nó sắp có nguy hiểm tánh mạng.

Nhưng ngay lúc này, nhân loại ghê tởm kia lại xuất hiện.

Một mũi tên lên cung, muốn bắn nó!

Lông mao toàn thân Thú Vương dựng đứng. nó vội vã đứng lên, cả người có Thần Hỏa đan vào, bày ra tư thái phòng ngự.

Lăng Hàn chỉ là làm ra vẻ mà thôi, hắn mới vừa bắn ra một mũi Diệt Long Tinh Thần Tiễn, hiện tại khí lực cả người đã dùng hết, đâu còn có thể bắn mũi thứ hai?

Nhưng bắn không được không có quan hệ, Thú Vương đã thành chim sợ cành cong, làm ra vẻ cũng có thể hù chết nó.

Lăng Hàn lấy Chân Nguyên Thạch khôi phục nguyên lực, thể lực có thể chậm rãi khôi phục, mặc dù không có biện pháp gia tốc, nhưng khôi phục còn mau hơn nguyên lực, tối đa chỉ mười mấy phút, khí tức đã trở lại trạng thái toàn thịnh.

Nhưng con Thú Vương kia thì sao? Chỉ cần nó vừa nghĩ chữa thương, Lăng Hàn sẽ đi ra dọa nó, khiến nó lập tức tiến nhập trạng thái như lâm đại địch, như vậy lặp đi lặp lại, máu của nó càng chảy càng nhiều, trạng thái cũng càng ngày càng kém.

Đây là một con Thú Vương đại viên mãn, bất quá chỉ vừa mới nhảy vào cảnh giới này, tuy tạo thành bốn núi, nhưng chỉ có ba sông, mà ngọn núi thứ tư còn rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều.

Ở trong bí cảnh, đại viên mãn cơ hồ là vô địch, nhưng bây giờ con Thú Vương cường đại này lại bị Lăng Hàn đùa bỡn trong tay, cách tử vong chỉ kém một đường.

Lăng Hàn không biết dùng cung tên uy hiếp bao nhiêu lần, con Thú Vương kia đã vô lực kích phát Thần Hỏa, cả người ghé vào trên đất, chỉ từ trong lỗ mũi phát sinh tiếng hô tức giận, nhưng uy thế đã thối lui như thủy triều.

Bây giờ con Thú Vương này, là Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà.

Bất quá, bách túc chi trùng tử nhi bất cương, huống chi đây chính là Thú Vương đại viên mãn, chiến lực có khả năng còn mạnh hơn cảnh giới hai ba tinh, chỉ cần nó không có tắt thở liền không thể xem thường.

Lăng Hàn không có vọng động, thể lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, mà nguyên lực ở dưới Chân Nguyên Thạch trợ giúp cũng sắp khôi phục hoàn toàn, tự nhiên không ngại cùng đối phương tiêu hao thêm một chút thời gian.

Thú Vương thở phì phò, con mắt vẫn hung ác như cũ, nhưng thần thái lại càng ngày càng ảm đạm.

Còn phải chờ bao lâu?

Nửa ngày, một ngày, ba ngày? Phải chết là một chuyện, nhưng cường đại như con yêu thú này, coi như muốn chết cũng có thể hấp hối mấy ngày a.

Lăng Hàn không có nhiều thời gian, hắn sợ vạn nhất đã đến giờ, hắn sẽ bị bí cảnh bài xích ra ngoài, vậy bảy khối Sơn Hà Thạch kia liền vô duyên với hắn. Hắn quyết định mạo hiểm, mà chỗ dựa là khí lực cường đại cùng năng lực khôi phục.

Hắn đi tới gần Thú Vương.

...

- Thất thúc, lần này chúng ta mang tới Xích La Tỏa Địa Võng, nhất định có thể chế trụ con Thú Vương kia!

Trong Hỏa Diễm Quật, có bốn người đang bước về chỗ sâu nhất.

Bọn họ tương đối cường đại, đường trên gặp phải yêu thú căn bản là bị bọn họ liên thủ giết trong nháy mắt, cơ hồ không có dừng lại gì.

- Hắc hắc, gia tộc vì chuyện này chuẩn bị hơn ngàn năm, cuối cùng thành công luyện chế Xích La Tỏa Địa Võng, chỉ cần bị bao phủ, sẽ bị áp chế một cảnh giới nhỏ.

Một gã lão giả vuốt râu cười.

Trong bốn người này, chỉ có hắn đầu đầy tóc bạc, ba người khác đều là người trẻ tuổi, nhưng tu vi không yếu, thấp nhất cũng là tiểu cực vị hậu kỳ, có hai người là tiểu cực vị đỉnh phong.

Nếu không bọn họ cũng không thể một đường quét ngang.

Nếu như Lăng Hàn chứng kiến bọn hắn mà nói, liền có thể nhận ra đây chính là bốn gã tộc nhân của La gia, trước khi tiến vào bí cảnh đã từng lộ ra sát ý rõ ràng, chỉ là sau khi tiến nhập bí cảnh sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở địa phương bất đồng, làm cho bọn họ không có cơ hội gặp nhau.

- Đáng trách, vẫn không có gặp phải con kiến hôi ở Tiểu Thế Giới kia!

Một người trẻ tuổi đột nhiên nói.

- Hắc hắc, không cần để hắn ở trong lòng, không gặp cũng chả sao, ngược lại Ám Dạ Đường đã tiếp nhận nhiệm vụ, tiểu tử kia tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết! Lần này trọng điểm là đánh chết con Thú Vương kia, thu hoạch Sơn Hà Thạch hỏa diễm.

Lão giả thận trọng nói.

- Đúng!

Ba người trẻ tuổi khác đều nghiêm nghị trả lời.

Tuy lão giả này thiên phú không cao, chỉ dựa vào bí pháp thành thiên tài Tứ Tinh, vĩnh viễn không thể có chỗ tăng lên nữa, nhưng chí ít thực lực bây giờ ổn áp bọn họ. Hơn nữa, đây là đang làm việc cho gia tộc, hắn là người lĩnh đội, nhất định phải tôn trọng.

Lão giả gật đầu nói:

- Con Thú Vương kia là tồn tại đại cực vị đỉnh phong, dù cho suy yếu một cảnh giới nhỏ, nhưng vẫn là trung cực vị đỉnh phong, mà Dung Nham Thú trời sinh có thể sai khiến Thần Hỏa, chiến lực của Thú Vương có thể đạt tới đại cực vị sơ kỳ, nhất thiết không thể khinh thường.

- Thất thúc yên tâm, chúng ta đều có Thần khí nơi tay, đủ để tăng chiến lực của chúng ta lên một tinh, chỉ cần ngài ở chánh diện chế trụ Thú Vương, chúng ta có thể trọng thương nó, dây dưa đến chết.

Một người tuổi trẻ.

- Ừ, cần chính là loại quyết tâm này!

Lão giả hết sức hài lòng.

...

Lăng Hàn tới gần, nhưng Thú Vương không có phản ứng, dường như tổn thương nặng đến ngay cả khí lực đánh một móng vuốt cũng mất.

- Hắc hắc, lại muốn giả chết mà nói, ta liền trực tiếp thu phục ngươi!

Lăng Hàn ngưng tụ thần thức, bỗng nhiên đánh ra một cái Thất Sát Trấn Hồn Thuật.

Cái này ở phía trước không có tác dụng gì, cảnh giới của Thú Vương quá cao, thần thức tự nhiên cũng nghiền ép hắn, hắn lấy tinh thần đi trùng kích đối phương, hậu quả có thể là mình bị phản chấn đến đầu đau muốn nứt.

Nhưng bây giờ bất đồng, con Thú Vương này đã là nỏ mạnh hết đà, thần thức suy sụp đến cực hạn.

Ầm!

Thú Vương chợt vung trảo, vỗ tới Lăng Hàn.

Một kích này, vẫn uy mãnh bá tuyệt như cũ.

- Ha ha, ta âm ngươi một cái, liền miễn cưỡng ăn ngươi một đòn, để ngươi bị chết không oan!

Lăng Hàn không có trốn vào Hắc Tháp, mà toàn lực đối kháng.

---------------