Thần Đạo Đan Tôn

Chương 679




Tiểu Đao Vương tuyệt đối là một nhân vật tràn ngập sắc thái truyền kỳ.

Hắn là thiên kiêu đương đại, vẫn bị tôn thờ ở trên thần đàn, là người tài ba trong thế hệ trẻ tuổi, người có thể sánh vai với hắn cực kỳ thưa thớt. Mà càng đáng sợ chính là, hiện tại hắn đã bước vào Hoá Thần Cảnh!

Khái niệm này nghĩa là gì, Linh Anh trưởng thành thành Thần linh trong cơ thể, thuyên chuyển thiên địa linh khí sắp xuất hiện hiện bay vọt, sức chiến đấu tăng vụt.

Tất cả mọi người lạnh rung, dù cho người nơi này đều là thiên kiêu thì đã làm sao, dưới khí thế của Hoá Thần Cảnh nghiền ép, để mỗi người đều run rẩy.

Đương nhiên cũng có rất nhiều người ngoại lệ, tỷ như Lăng Hàn, Hổ Nữu, con thỏ, lại tỷ như Vũ Hoàng, Mộ Dung Thanh, Văn Nhân Thiên Thiên,… võ trung vương giả chân chính có thể bị đánh bại, nhưng tuyệt đối sẽ không chưa chiến mà sợ.

Tiểu Đao Vương mở mắt, xoạt, con mắt của hắn như một đạo Đao Mang, ánh sáng cuốn qua, tiên vụ bị chém bay, trên núi đá xa xa xuất hiện một vết ngân.

Tất cả mọi người ngơ ngác, đây chỉ là uy lực vừa mở mắt a!

Càng đáng sợ chính là, núi đá nơi này đều bị trận pháp bảo vệ, vững như thành đồng vách sắt, coi như bọn họ toàn lực oanh kích cũng chưa chắc đánh nát, nhưng Tiểu Đao Vương chỉ trợn một cái liền đáng sợ như thế, vậy thực lực sẽ mạnh như thế nào?

Không hổ là Tiểu Đao Vương, thiên kiêu mạnh mẽ nhất đương đại, có thể đã không còn một trong.

- Lăng Hàn!

Tiểu Đao Vương từ tốn nói.

- Ta chờ ngươi đã rất lâu.

Xoạt, ánh mắt của mọi người đều nhìn lại Lăng Hàn.

Lại nói trước đó, kỳ thực thanh danh của Lăng Hàn không vang dội thế nào, dù sao hắn thành danh ở Bắc Vực, đại bộ phận người đối với hắn thân phận Đan Sư của Thiên Cấp vẫn nửa tin nửa ngờ, dù sao Đan Sư hiệp hội chưa chiêu cáo thiên hạ, nói bọn họ nắm giữ Đan sư Thiên Cấp thứ ba.

Hơn nữa Lăng Hàn quá trẻ, thật giống như ai ở tuổi này đạt đến Thiên Nhân Cảnh, cái này không phải kéo đàm luận sao?

Nhưng Dung Hoàn Huyền, Tiểu Đao Vương trước sau khiêu chiến Lăng Hàn, có hai người này tôn lên, tên của Lăng Hàn lập tức lưu lại dấu vết trong thế hệ trẻ.

- Chờ ta?

Lăng Hàn cười nhạt.

- Chờ ta không phải hợp lý sao? Ta chính là Đan sư Thiên Cấp, thân phận cao quý cỡ nào, không phải là bọn ngươi có thể nhìn thấy! Ngày hôm nay ngươi rất may mắn.

Phốc!

Rất nhiều người phun ra ngoài, Lăng Hàn thật cuồng, lại còn nói Tiểu Đao Vương chờ đợi là sự tình bình thường. Tiểu Đao Vương là ai? Người tài ba trong thế hệ tuổi trẻ a!

Nhưng ngẫm lại cũng có đạo lý, nếu Lăng Hàn thực là Đan sư Thiên Cấp, vậy Tiểu Đao Vương xác thực không có tư cách muốn gặp Lăng Hàn liền gặp, coi như quỳ xin, người ta cũng không cần phản ứng.

Đan sư Thiên Cấp a, trên đời này chỉ có hai cái, Lăng Hàn là người thứ ba nhưng chưa được công nhận.

Tiểu Đao Vương đứng lên, hai mắt hóa thành ánh đao màu trắng, khiến người ta căn bản không thấy rõ tròng mắt của hắn, chuyện này rất quỷ dị. Hắn trực tiếp rút đao, vù, mạch văn trên bảo đao thắp sáng, uy thế vô tận lưu chuyển.

Đây là một Linh khí cấp chín, Tiểu Đao Vương còn không cách nào hoàn toàn phát huy uy năng, nhưng nhỏ tí tẹo cũng đủ đáng sợ.

Cấp chín!

- Ngươi giết cha ta, thù này không đội trời chung!

Tiểu Đao Vương lạnh lùng nói, tiện tay vung một đao, Đao Mang cuốn lấy, cắt ra một dấu vết sâu sắc ở trên núi đá.

Mọi người càng thêm ngơ ngác, nếu như một đao này gọt về bọn họ, coi như bọn họ toàn lực phòng ngự thì đã làm sao, e là cũng bị cắt đứt?

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Hiện tại học viện thành địa phương chấm dứt tư oán sao?

Lời này chữ chữ tru tâm a.

Ngay cả Tiểu Đao Vương nghe vậy cũng lộ ra vẻ do dự, không dám trả lời lung tung. Hắn chỉ là người tài ba trong thế hệ trẻ tuổi của Tuyệt Đao Tông, còn không cách nào đại biểu Tuyệt Đao Tông, hơn nữa Tuyệt Đao Tông cũng chỉ là một trong Ngũ Đại Tông Môn.

Hắn chăm chú suy nghĩ một chút, mới nói:

- Coi như ta khiêu chiến ngươi đi.

Lăng Hàn cười gằn:

- Cái này xem như là quy củ gì, đệ tử cảnh giới cao có thể khiêu chiến cảnh giới thấp, vậy ai có thể an tâm tu luyện?

Tất cả mọi người gật đầu, chuyện này cảm giác quá không an toàn.

Chế độ khiêu chiến tồn tại, là khích lệ học sinh leo lên trên, người yếu nỗ lực, mà cường giả thì không dám xem thường, bằng không sẽ bị vượt qua, hình thành bầu không khí cạnh tranh tích cực.

Nhưng nếu như cường giả có thể khiêu chiến người yếu, đây không phải là người người nguy hiểm sao?

Còn tu luyện cái rắm!

Tiểu Đao Vương nhất thời im lặng, cảnh giới cao vốn là kiêu ngạo của hắn, sao hiện tại lại thành gánh nặng? Hắn suy nghĩ một chút, lại nói:

- Chúng ta tuổi tác xấp xỉ, ngươi lại sợ đánh một trận?

- Xấp xỉ muội muội ngươi!

Lăng Hàn gắt một cái.

- Ta nói đại thúc, tuổi của ngươi lớn hơn ta gấp đôi, lại còn có mặt mũi lấy ta làm chuẩn, ngươi cũng quá không biết xấu hổ đi?

Phốc!

Nhất thời có mấy người bật cười, nhưng vội vàng che miệng, sợ bị Tiểu Đao Vương ghi hận.

Tiểu Đao Vương thì tức giận đến phát run, trên lý thuyết mà nói, bọn họ xác thực thuộc về một thời đại, thậm chí dưới trăm tuổi đều thuộc về thế hệ trẻ, dù sao Linh Anh Cảnh một trăm tuổi cũng chỉ tương đương với người bình thường hai mươi tuổi.

Ở võ đạo giới, ba mươi tuổi trở xuống đều gọi thế hệ trẻ, như thế nói lên, chỉ cần Hoá Thần Cảnh 140 tuổi trở xuống cũng là thế hệ trẻ, Thiên Nhân Cảnh dưới 180 tuổi cũng trong phạm vi này, Phá Hư Cảnh dưới hai trăm tuổi cũng vậy.

Kiếp trước Lăng Hàn ở hai trăm tuổi bước vào Thiên Nhân Cảnh, kỳ thực vừa vượt qua định nghĩa "trẻ tuổi" một chút xíu, cho nên mới được gọi là người số một từ trước tới nay. Có điều bây giờ suy nghĩ một chút, chỉ là người số một vạn năm trước, hơn nữa kỷ lục này rất nhanh sẽ bị phá tan.

Ở sau hắn, võ đạo nghênh đón bạo phát, như hiện tại vậy.

Lăng Hàn chuyển đề tài, lại nói:

- Tiểu Đao Vương, ân oán giữa ngươi và ta cũng nên thanh toán. Được, ta đáp ứng sự khiêu chiến của ngươi, có điều, không phải khiêu chiến phổ thông, mà là... tử chiến!

- Ngươi dám tiếp không?

Ngươi dám tiếp không?

Nói năng có khí phách, như lợi kiếm!

Tiểu Đao Vương bị khí thế của Lăng Hàn chấn nhiếp, tiểu tử này rõ ràng vừa bước vào Linh Anh Cảnh, có tư cách gì tử chiến với hắn? Lăng Hàn có thể vượt cấp khiêu chiến, lẽ nào hắn không thể?

Lẽ nào... Đan dược?

Lăng Hàn cười hì hì nói:

- Không cần nói ta bắt nạt ngươi, ta không cắn dược đánh ngươi!

Tiểu Đao Vương lo lắng, không cắn dược ngươi làm sao đánh với ta? Giữa ngươi và ta chênh lệch ròng rã một cảnh giới lớn, mà ta là người mạnh mẽ nhất thế hệ trẻ, có thể vượt qua mười tinh chiến đấu!

Nhưng hiếm thấy có cơ hội tốt như vậy, nếu hắn từ chối, không chỉ bỏ mất cơ hội, hơn nữa còn sẽ mai phục một cây gai, cho là mình không bằng Lăng Hàn, như vậy lâu dài, đây nhất định sẽ dao động võ đạo bản tâm của hắn, tu vi không tiến ngược lại thụt lùi cũng không phải không thể.

Bởi vậy, trận chiến này hắn nhất định phải tiếp!

Mặt khác, không phải hắn đề nghị muốn chiến sao?

- Được, ta tiếp!

Tiểu Đao Vương nặng nề gật đầu.

---------------