Thần Đạo Đan Tôn

Chương 630




Mấy người Lăng Hàn đã qua cửa, phía trước có một tên tráng hán dẫn đường, dẫn bọn họ đi tới địa phương tổ chức tiệc rượu.

- Hàn huynh, vừa nãy là ngươi ra tay a?

Muội muội của Lý Phong Vũ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng đột nhiên mở miệng nói.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười:

- Ngươi không nên oan uổng người tốt!

Vừa nãy hắn phát động Diệt Long Tinh Thần Tiễn, âm Tả Khâu Nhạc Thành một cái, chuyện này vốn rất bí mật, lại bị nàng nhìn thấy.

Lý Phong Vũ cười to nói:

- Ở trước mặt muội muội của ta, ngươi không nên vọng tưởng ẩn giấu bí mật gì, nàng thiên phú dị bẩm, lực cảm ứng cực kỳ kinh người.

- Ca!

Muội muội của Lý Phong Vũ bất mãn nói, làm sao vừa mới thấy mặt đã để lộ ra lá bài tẩy của mình rồi.

Lý Phong Vũ ho khan nói:

- Đến, giới thiệu một chút, vị này là muội muội của ta Lý Tư Tiên. Ai, mắt thấy đã qua hai mươi, nhưng vẫn chưa tìm được chồng, mắt cao hơn đầu, thiên tài tuấn kiệt nào cũng không để vào mắt, sầu chết ta rồi.

Quả nhiên là Lý Đại Chủy!

- Ca!

Lý Tư Tiên không khỏi đỏ mặt, bắt đầu giẫm chân.

Lăng Hàn cười ha ha, có lão ca như vậy thật không biết là một loại trải nghiệm ra sao. Hắn cũng tự giới thiệu:

- Tại hạ Lăng Hàn, vị này là bằng hữu của ta Chư Toàn Nhi, đây là Hổ Nữu, bên kia là thỏ lưu manh.

- Cái gì lưu manh, ngươi kêu ai lưu manh? Ngươi… a!

Con thỏ lập tức bất mãn, lại bị Hổ Nữu cắn đuôi, đau đến nó lập tức kêu thảm thiết.

Huynh muội Lý gia khiếp sợ, con đại bạch thỏ này lại mở miệng nói chuyện?

- Đúng, con thỏ chết tiệt này biết nói.

Lăng Hàn gật đầu nói.

- Nhả miệng, Thỏ Gia thật vất vả mới mọc ra đuôi, không thể lại cụt nữa!

Con thỏ kêu thảm thiết.

- Không cho hung Lăng Hàn của Nữu!

Hổ Nữu dạy dỗ.

- Thật không biết tiểu tử này có cái gì tốt!

Con thỏ lẩm bẩm.

Huynh muội Lý gia vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy nhân sinh quan muốn tan vỡ, lại có một con yêu thú biết nói chuyện, vì thế quên mất chuyện Lăng Hàn sử dụng giả danh.

Ở dưới sự chỉ dẫn của tên tráng hán kia, bọn họ đi tới bên hồ, chỉ thấy nơi này bày biện từng cái bàn dài, trên bàn thả đầy đồ ăn và rượu ngon, nhưng không có một cái ghế.

Mọi người đều cầm dĩa nhỏ, lấy một ít món ăn trên bàn, vừa đi động vừa ăn, khi thì uống chút rượu.

Đối với võ giả mà nói, đứng mấy ngày cũng sẽ không mỏi, bởi vậy có ghế hay không cũng không quan trọng, mà chỗ ngồi cố định, mọi người sẽ không cần bởi vì ai vị trí tốt hơn mà lòng sinh bất mãn, đồng thời, vừa đi động vừa ăn, có thể để cho mọi người càng dễ giao lưu hơn.

Lăng Hàn âm thầm gật đầu, tuy minh châu Vương gia vẫn chưa ra mặt, nhưng đã cho thấy nàng không bình thường.

Lý Phong Vũ thấy nhiều người như vậy, tâm bát quái lập tức cháy hừng hực, nói:

- Lăng huynh, Chư cô nương, muội muội, các ngươi tự tìm địa phương ăn đi, ta đi tìm mấy người tâm sự!

Không đợi mấy người Lăng Hàn đáp ứng, hắn đã vọt ra ngoài, lại kìm nén hắn sẽ sinh nội thương a.

Đáng thương Tả Khâu Nhạc Thành.

Lăng Hàn thầm nói một tiếng, nhưng lại lén lút vui mừng, người như thế đáng đời!

- Ăn! Ăn! Ăn!

Hổ Nữu nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, hai mắt nhất thời tỏa ánh sáng, nhưng dùng cái mũi nhỏ ngửi một chút, không khỏi thất vọng.

- Không ngon một chút nào!

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Đồ miễn phí, miễn phí có thể có vật gì tốt, ngươi liền qua loa, tùy tiện ăn một chút đi.

- Được rồi, Nữu liền tùy tiện ăn một chút.

Hổ Nữu thở dài.

Hai người đi tới bên cạnh bàn, bắt đầu gắp thức ăn, nhất thời để người bên cạnh giật mình, các ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao, lại lấy nhiều như vậy, không sợ no chết sao?

- Tùy tiện ăn một chút đi.

- Ừm!

Nghe hai người vừa ăn vừa nói như thế, người phụ cận chỉ biết im lặng, lần này Vương gia bỏ ra vốn lớn, rất nhiều đồ ăn đều là thịt của yêu thú cấp cao, còn có linh quả cấp bốn cấp năm, tùy tiện cầm một chút đi ra ngoài cũng có thể bán giá trên trời.

Nhưng ở trong miệng hai người này, như căn bản không lọt mắt xanh. Then chốt là, ngươi không để vào mắt thì ăn ít một chút, sao còn lấy nhiều như vậy.

Một lát sau, chỉ thấy Tả Khâu Nhạc Thành cũng đi vào, lúc này hắn không có để phu xe theo, một người một nhóm, đã khôi phục thong dong, lại ngạo khí như lúc trước.

Nhưng mọi người lập tức chỉ chỉ chỏ chỏ, nghị luận sôi nổi, trên mặt rất nhiều người còn mang theo xem thường.

Tên biến thái này!

Tả Khâu Nhạc Thành suýt chút nữa tức ngất, hắn mới tới trễ bao lâu, Lý Phong Vũ đã truyền "khuynh hướng" của hắn khắp toàn trường? Lý Đại Chủy a, cái miệng này thực sự quá lớn!

Hắn mạnh mẽ trấn định, thầm nghĩ lời đồn dừng ở trí giả, lúc này hắn càng biện giải sẽ càng nói không rõ ràng.

- Sách, nhìn xa ngược lại không tệ, nhưng khuôn mặt này, ai, vóc dáng tốt thực cho sai người.

Làn gió thơm nức mũi, chỉ thấy một cô gái đi tới, quét nhìn Chư Toàn Nhi một vòng, sau đó lại mở miệng tổn thương người.

Chư Toàn Nhi không để ở trong lòng, nàng dung mạo tuyệt thế, tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ, vạn năm hiếm thấy. Hơn nữa, nữ nhân đẹp là theo người nhìn, nàng mỹ lệ chỉ cần Lăng Hàn nhìn là được, căn bản không muốn cho người khác thưởng thức.

Nhưng ánh mắt của Lăng Hàn phát lạnh, tính khí của hắn bao che khuyết điểm cỡ nào, coi như Chư Toàn Nhi chỉ là bằng hữu bình thường, hắn cũng không cho phép người khác khinh thường, huống chi hiện tại quan hệ của hai người là bán tình nhân?

- Xú nữ nhân, ngươi nói cái gì đó?

Lăng Hàn trợn mắt nhìn sang.

- Xú nữ nhân?

Cô gái kia thất sắc, lập tức giận tím mặt, lại dám mắng nàng là xú nữ nhân? Nàng là Tỉnh Song Song, không biết có bao nhiêu nam nhân si mê nàng, nhưng hiện tại lại bị người chỉ vào mũi nói xấu?

- Không chỉ mặt xấu, tâm cũng xấu, ai, ảnh hưởng khẩu vị!

Lăng Hàn thở dài.

Người ta nói tú sắc khả xan, nhưng hiện tại lại ảnh hưởng khẩu vị, nàng phải xấu bao nhiêu a, mới sẽ có lực sát thương như vậy?

Tỉnh Song Song tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy lời của Lăng Hàn như hàn băng, không chỉ lạnh, hơn nữa cắt tới nàng đau đớn! Nàng nhìn thấy bóng lưng của Chư Toàn Nhi, nhất thời có cảm giác đẹp đến trong xương, tự ti mặc cảm không cách nào so sánh.

Nàng không nhịn được đi tới xem tỉ mỉ, ai ngờ khuôn mặt của Chư Toàn Nhi cực kỳ phổ thông, để nàng thở phào, đồng thời cũng không nhịn được muốn chế giễu.

Nhưng chưa đả kích Chư Toàn Nhi, mình đã suýt chút nữa tức chết.

- Tỉnh tiên tử, ngươi làm sao vậy?

Hộ hoa sứ giả của nàng lập tức vây quanh, chỉ trước mắt thì có mười mấy cái.

- Người này... Muốn vô lễ với ta!

Tỉnh Song Song chỉ vào Lăng Hàn nói.

Lăng Hàn rùng mình nói:

- Ta nói ngươi cũng không nên ô nhục thưởng thức của ta a, coi như ta sắc tâm quá độ, cũng sẽ không coi trọng ngươi. Ngươi nghĩ thật hay!

Tỉnh Song Song sắp tức ngất, tại sao có thể có người như vậy, lưỡi như lợi kiếm, đâm đến nàng thương tích đầy người.

- Ăn nói linh tinh!

Có hộ hoa sứ giả nhảy ra.

- Nhanh quỳ xuống xin lỗi Tỉnh tiên tử, bằng không Chu Khiếu Thiên ta tất không tha cho ngươi!

---------------