Thần Đạo Đan Tôn

Chương 486




Thần miếu, tầng thứ ba, trong miếu nhỏ ở trung tâm.

Sinh vật lông đỏ kỳ quái do mười tám sợi xiềng xích khóa lại kia, nửa ngày cũng không nhúc nhích, phảng phất như người chết, nhưng không biết qua bao lâu, trên người nó có một tia sáng đỏ phun trào.

Đó là một giọt máu.

Vốn Hấp Huyết Trùng Vương cắm vòi vào trong trái tim của nó, chỉ cần có một giọt máu sinh thành sẽ bị hút, nhưng hiện tại, Trùng Vương đã đi, giọt máu tươi này có thể bảo lưu.

Một màn thần kỳ xuất hiện, máu tươi lưu chuyển, sinh vật lông đỏ kỳ quái toả ra sinh cơ bừng bừng, bộ lông trên người cũng đang không ngừng biến mất, hiện ra da dẻ trắng bệch, kề sát ở trên xương thật chặt.

Cái này giống như nữ tính, nhưng hiện tại tựa như thây khô, ngay cả một sợi tóc cũng không có, dáng dấp chỉ có thể nói là khủng bố, đáng sợ.

Nhưng sau một lúc, giọt máu thứ hai sinh thành, lưu chuyển toàn thân nàng, sinh cơ càng thêm dào dạt, da dẻ cấp tốc trở nên trơn bóng, bóng loáng, cái mông, bộ ngực đều cao cao nhô lên, mái tóc dài màu đỏ sinh ra, như chống đỡ cái mông, cũng che khuất nơi xấu hổ của nàng, lưu lại mông lung vô hạn.

Đây là một mỹ nữ tuyệt sắc, môi đỏ như lửa, mi mục như họa, tràn ngập yêu diễm mê hoặc. Phốc, trên lưng nàng mở ra một đôi cánh màu đen, hình thành cánh dơi, không có một lông chim, mỗi một mảnh đều dài khoảng ba mét.

Nàng chậm rãi xoay người, có vẻ hơi lười biếng, nhưng để hai địa phương ngạo nhân của thân thể có vẻ càng thêm đột xuất. Leng keng leng keng, xích sắt phát sinh tiếng vang giòn giã, nàng vỗ tay một cái nói:

- Nhốt bổn cô nương mười vạn năm, thật nhàm chán!

- Không có Thực Huyết Trùng áp chế, Trấn Ma Liên này có thể giữ bổn cô nương bao lâu?

Nàng thả ra thần niệm cảm ứng, đột nhiên cười to, tự nói:

- Phong Dực Tộc trấn áp bổn cô nương, nhưng sợ giết bổn cô nương sẽ chọc giận đại năng bổn tộc ra tay, chỉ phong trấn ta, lại lấy Thực Huyết Trùng Vương hấp thụ tinh huyết của ta, không cho ta có cơ hội thoát vây.

- Nghe nói Phong Dực Tộc và Thực Huyết Trùng Vương hạ xuống khế ước, do Phong Dực Tộc vĩnh viễn cung phụng Thực Huyết Trùng nhất tộc, đổi lấy Thực Huyết Trùng Vương trấn áp bổn cô nương, không nghĩ tới từ lúc mấy vạn năm trước Phong Dực Tộc liền đứt đoạn cung phụng, chẳng trách con Trùng Vương kia giận dữ.

- Kỳ quái, sao bổn cô nương cảm giác đây không phải là cổ địa của Phong Dực Tộc, mà thật giống như bị đẩy vào trong một không gian kỳ dị nào đó?

- Không cần quan tâm nhiều, việc cấp bách là thoát vây! Sau đó, lại đi tìm thiếu niên nhân loại kia, ở trên người hắn, bổn cô nương thật giống như cảm ứng được có bảo bối kinh người gì đó!

...

Ba người Lăng Hàn tiếp tục lao nhanh, cho đến khi chạy ra mấy trăm dặm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù số lượng bầy trùng nhiều, nhưng phóng tới một không gian lớn như thế thì không quá lo, hơn nữa cường lực cũng chỉ là siêu cấp Trùng Vương, chỉ cần tên kia không đuổi theo liền không cần e ngại.

Ba người dừng lại điều tức, nơi này linh khí dồi dào, mỗi ngày đều phải tu luyện đủ thời gian, bằng không sẽ lãng phí. Mà Thạch linh thì hỏi Lăng Hàn mấy trụ đá, bắt đầu cắn ăn.

Mấy tiếng sau, ba người đều hoàn thành tu luyện, cảnh giới có chút tăng lên.

- Thu hoạch lần này cũng rất lớn!

Nhạc Khai Vũ lấy bình ngọc ra, ở trong đó chứa linh dịch, nhưng bọn họ không biết đây là cái gì, chỉ biết chắc là thứ tốt, nhưng đến tột cùng nên sử dụng ra sao lại chỉ có thể giương mắt nhìn.

Tuy linh dịch là thứ tốt, nhưng không thể ăn bậy, vạn nhất vượt qua đẳng cấp bản thân quá cao, này sẽ bạo thể mà chết a.

Ăn linh dược ăn đến chết, đây cũng quá thảm đi.

Lăng Hàn nhận lấy nói:

- Ta nghiên cứu một chút, hẳn sẽ biết sử dụng thế nào, chúng ta vẫn là ăn thịt trước đi!

Hắn lấy ra thi thể của Đại Yêu lúc trước, bắt đầu nhóm lửa hầm nấu.

Đây là một yêu thú Vương cấp Sinh Hoa Cảnh, nếu như ăn toàn bộ, bảo đảm ba người sẽ bạo thể mà chết, căn bản tiêu hóa không được chỗ tốt như vậy. Bởi vậy, Lăng Hàn chỉ cắt một chân.

Nồi hầm nấu không phải nồi thiết phổ thông, mà là dược đỉnh để luyện đan, bởi vì muốn nấu nát thịt của Sinh Hoa Cảnh cần nhiệt độ cực cao, nồi thiết phổ thông đã sớm hóa thành nước thép.

Không chỉ như vậy, Lăng Hàn còn thuyên chuyển Dị Hỏa, hoàn toàn coi nồi thịt này là đan dược đến luyện.

Hắn gia nhập rất nhiều trân dược trong Hắc Tháp, không ít đạt đến ngàn năm, còn bỏ thêm mấy Tuyệt Hàn Băng Tâm Ngư, tin tưởng một nồi này bổ đến có thể làm cho Thần Thai Cảnh chảy máu mũi.

Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên đi dựng lều vải, chờ bọn họ dựng xong, Lăng Hàn cũng để Lý Tư Thiền từ trong Hắc Tháp ra, cái này làm Nhạc Khai Vũ sợ hết hồn, nhưng Lăng Hàn và Quảng Nguyên đều nói mới vừa nhìn thấy Lý Tư Thiền chạy tới, để hắn buồn bực không thôi.

Khi nào lực cảm ứng sinh vật hắn trở nên yếu như thế, ngay cả một Dũng Tuyền Cảnh chạy tới cũng không biết? Hơn nữa, cái này có phải quá khéo không, bọn họ chạy bỏ mạng, căn bản không chọn phương hướng, sao Lý Tư Thiền cũng vừa vặn chạy phương hướng này?

Có điều, sau mấy chén rượu vào bụng, hắn lập tức quên mất chuyện này.

Bốn người bắt đầu ăn, Lý Tư Thiền chỉ ăn một miếng nhỏ, toàn thân liền phát sinh hào quang, không thể không ngồi ở một bên vận chuyển công pháp, luyện hóa dược lực bàng bạc trong cơ thể.

Vương giả cấp bậc Sinh Hoa Cảnh a, đây là vật đại bổ cỡ nào!

Ngay cả Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên cũng chỉ ăn một chén nhỏ liền không thể không ngừng lại, vận chuyển luyện hóa, chỉ có Lăng Hàn ăn một bát lại một bát, nghiễm nhiên hóa thân thành Hổ Nữu, để con ngươi của Nhạc Khai Vũ muốn rơi xuống.

Hắn có thể khẳng định, nếu như mình ăn nhiều như vậy, tuyệt đối sẽ bạo thể mà chết.

Lăng Hàn thưởng thức mỹ vị, nhưng trong lòng thở dài, Thần Thai của hắn quá vĩ đại, hơn nữa còn là trên dưới hai toà, hắn tăng lên một cảnh giới nhỏ cần tích lũy bằng người khác tăng lên mười mấy lần.

Đây là trả giá khi cùng cấp vô địch!

Lăng Hàn đau lòng cũng vui sướng, một bên cuồng ăn, rất nhanh liền ăn sạch sẽ, lúc này mới vận chuyển Ngũ Hành Thiên Cực Công, luyện hóa dược lực.

Oanh, cả người hắn phun ra thần quang, trong cơ thể cũng phát sinh biến hóa kịch liệt.

Bất Diệt Thiên Kinh vận chuyển, đang tăng thể phách của hắn từ Thiết Bì Cảnh lên Kim Cương Cảnh, nhưng bước đi này cần tinh hoa bảo dược quá nhiều, tuyệt đối không phải thời gian ngắn có thể làm được.

Càng lúng túng chính là, Bất Diệt Thiên Kinh lấy đi đại bộ phận tinh hoa bảo dược, để cho hắn dùng để tăng cao tu vi thật rất ít ỏi.

Hắn muốn tăng cao tu vi trước, nhưng Ngũ Hành Thiên Cực Công căn bản cướp không lại Bất Diệt Thiên Kinh a, hắn cũng không biết phải làm sao.

Quên đi, thể phách mạnh mẽ đương nhiên là chuyện tốt, hơn nữa cho dù đạt đến Kim Cương Cảnh cũng chỉ hoàn thành tầng thứ nhất của Bất Diệt Thiên Kinh, mà môn công pháp này đến cùng có mấy tầng, đến hiện tại Lăng Hàn còn không biết, bởi vì công pháp kế tiếp hắn căn bản xem không hiểu.

Hẳn là cảnh giới của hắn quá thấp.

Lăng Hàn tiến vào lều vải, làm bộ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng là tiến vào trong Hắc Tháp, hắn muốn nghiên cứu linh dịch.

---------------