Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1105




Hắn đi ngang qua liền chứng kiến nghìn dặm hóa thành đất chết, sinh linh toàn diệt, nghĩ đến hẳn là toàn bộ bị chộp tới làm tế phẩm, chẳng những cả người lẫn vật, ngay cả hoa cỏ cây cối cũng khó thoát một kiếp.

Coi như ở trong mắt Thần Linh, người thường chỉ là con kiến hôi, nhưng hành vi này vẫn như cũ có thể xưng là phát rồ, thảo nào Trụ Thiên Hoàng phải phong tỏa Nộ Giang, không cho việc này tiết ra ngoài, nếu không tất sẽ dẫn phát Loạn Tinh Hoàng Triều tức giận.

Nhưng giấy không gói được lửa, sự tình này sớm muộn gì thiên hạ cũng biết, như vậy Lăng Hàn cho ra hai khả năng.

Một, bảo vật nơi này đủ trân quý, làm cho Trụ Thiên Hoàng tình nguyện gánh bêu danh, thậm chí bốc lên phiêu lưu đồng thời khai chiến với hai đại Hoàng Triều cũng muốn đạt được.

Thứ hai, món bảo vật này chính là Thần binh vô thượng, chỉ cần đạt được, võ lực của Trụ Thiên Hoàng có thể nghiền ép thương sinh, vậy cho dù chân tướng hiện ra thì như thế nào, chỉ có hắn trấn áp người khác, ai có thể phản kháng hắn?

Cái thế giới này cuối cùng là do cường giả định đoạt, thời điểm thực lực có thể nghiền ép, còn cần nhìn ánh mắt của những người khác sao, những người khác lại dám nhiều lời sao?

- Không ổn, chuyện phát rồ như Huyết Tế, người người oán trách, Trụ Thiên Hoàng cũng dám làm, nói rõ mưu đồ của hắn còn hơn xa.

- Nhất định phải phá hư!

Lăng Hàn vỗ tay một cái, làm ra quyết định.

Biện pháp tốt nhất, chính là trước tiên đoạt bảo vật ở nơi này, Trụ Thiên Hoàng kia liền giã tràng xe cát. Nhưng ngay cả Trụ Thiên Hoàng cũng phải lấy phương thức Huyết Tế đánh tan sát khí mới dám thu, vậy hắn có tư cách gì có thể ra tay trước?

Bên ngoài chỉ tản ra chút sát khí là có thể ngưng tụ thành hình người, công kích thần hồn, như vậy bản thân "bảo vật" kia tản mát ra sát khí sẽ đáng sợ đến cỡ nào, là Lăng Hàn bây giờ có thể ngăn cản sao?

- Nếu có Thái Sơ Thạch mà nói, vậy còn có thể thử xem.

Lăng Hàn không khỏi thầm kêu đáng tiếc, có ý nghĩ bắt Loạn Tinh Nữ Hoàng tới, ra sức đánh cái mông của đối phương một trận. Cái ý niệm này hiện lên, hắn không khỏi cười khổ, xong, bất tri bất giác, thân ảnh của vị Nữ Hoàng này đã nảy mầm trong lòng hắn, thỉnh thoảng sẽ hiện lên.

Thật là hồ ly tinh a.

- Không thể thu bảo trước, ta liền chế tạo hỗn loạn, thả tất cả tù nhân, phá hư nhịp điệu Huyết Tế, sau đó lập tức chạy ra, truyền tin tức về Hoàng Đô, để cho Loạn Tinh Nữ Hoàng tự mình đến giải quyết.

- Vương đối Vương, chiến đấu cấp số này không phải ta có thể tham dự.

Bây giờ vận mệnh của hắn đã liên hệ với Loạn Tinh Hoàng Triều, nếu như Trụ Thiên Hoàng thật thành vô địch thiên hạ, vậy Hợp Ninh Tinh sẽ đối mặt một hồi quyền lực thanh tẩy, cũng ý nghĩa quyền lực hoàn toàn tập trung, không ai có thể ngăn được.

Thiên tài giống như hắn liền nguy hiểm, người độc tài không muốn thấy nhất, chính là người có khả năng khiêu chiến thống trị của mình.

Huống hồ, hắn còn có Đại Lăng Triều, không thể để cho người bên ngoài xuống tay.

- Cứ quyết định như vậy!

Thân hình của Lăng Hàn lóe lên, ra Hắc Tháp, tầng này chỉ có một người đi tuần, bởi vậy dù người nọ tiêu thất, nhưng muốn gây nên chú ý, vậy cũng phải đến lúc hắn thay ca.

Hắn xuất hiện ở trước một nhà tù, tế xuất Thần kiếm, đinh đinh đinh… chém cửa sắt ra, nhoẻn miệng cười, nhìn tù phạm nói:

- Các vị có muốn đi ra ngoài không?

Trong phòng giam, có tất cả bảy Yêu thú, lúc này đều trợn mắt hốc mồm nhìn Lăng Hàn, biểu tình không dám tin tưởng.

Lại có một Nhân tộc chạy đến nơi đây cứu bọn họ?

Nói giỡn, bọn họ dĩ nhiên là muốn chạy đi!

- Nhân tộc, chỉ cần ngươi có thể cứu ta ra ngoài, lão Hùng nợ ngươi một thiên đại nhân tình.

Một Hắc Hùng chỉ cao có ba thước, hai con mắt màu tím nói.

Này là một Yêu thú Sơn Hà Cảnh đại cực vị, sớm khai hoá trí tuệ, có thể hóa thành nhân hình, nhưng bây giờ tu vi bị áp chế, thân thể bị mạnh mẽ áp súc, để hắn vừa giận vừa thẹn, coi là vô cùng nhục nhã.

Tử Nhãn Hùng, có một tia huyết mạch của Thượng Cổ Thần Thú Bá Thiên Hùng, cư nhiên lưu lạc đến nước này, để hắn xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Lăng Hàn nói:

- Ta có thể giải khai cấm chế trên người các vị, thế nhưng, các ngươi nghĩ rằng chút số lượng ấy, có thể chạy ra lò sát sinh này sao?

- Ngươi có biện pháp gì?

Một con lừa hỏi, toàn thân nó kim sắc, so với ngựa còn muốn thần võ hơn.

Có thể được xem trọng cũng là sinh linh Thần cấp, sinh linh phổ thông đều bị trực tiếp giết chết hiến tế, bởi vì sinh mệnh lực của bọn họ quá yếu, không cần nghi thức gì, nhưng từ Sơn Hà Cảnh bắt đầu, sinh linh có thọ nguyên kinh người, hiệu quả Hiến Tế cực cao, thì không thể qua loa giết chết.

Lăng Hàn cười nói:

- Ta tu luyện bí pháp, có thể ở đây tới lui tự nhiên, nên kế hoạch của ta là như vậy, do ta thả toàn bộ tù phạm ở nơi này ra, đến lúc đó đồng thời hành động, như vậy mặc kệ thế nào, luôn có thể có một bộ phận người chạy đi.

Bảy Yêu thú hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều nhất tề gật đầu.

Chỉ mấy người bọn hắn giết ra ngoài, vậy căn bản không đủ nhét kẻ răng, nhưng toàn bộ sinh linh trong tế đàn đồng thời bạo động, vậy chính như Lăng Hàn nói, tuy vẫn sẽ có rất nhiều người bị trấn giết, nhưng chung quy có bộ phận người có thể trở thành người may mắn.

- Liều mạng!

Bảy Yêu thú đều nói.

Lăng Hàn đánh ngất xỉu bảy Yêu thú, hiện tại đám Yêu thú này đều bị chế trụ tu vi, muốn làm được điểm ấy quá dễ dàng, tiếp đó thu vào trong Hắc Tháp. Ở trong Hắc Tháp giải trừ cấm chế trên người bọn họ, đối với Lăng Hàn mà nói là dễ như trở bàn tay.

Hắn lại thả bảy Yêu thú ra, chấn tỉnh lại, để bảy yêu đều khiếp sợ, sao đột nhiên mất đi ý thức, tu vi liền khôi phục?

Nhưng một lần nữa nắm giữ thực lực, bọn họ đều lòng tin tăng nhiều, cũng không có vọng động, mà đợi tín hiệu xuất thủ. Lúc này bị thủ vệ phát hiện mà nói, vậy kế hoạch vượt ngục của bọn họ khẳng định thất bại.

Bọn họ ước định, chỉ cần vừa phát sinh bạo động, những người khác sẽ lập tức hành động.

Bởi vì cực có khả năng bị thủ vệ sớm phát hiện nơi này không đúng, mặc kệ đến lúc đó đến tột cùng thả ra bao nhiêu người, đều phải liều mạng một phen.

Lăng Hàn tiếp tục di chuyển, nói lời giống nhau.

Đối với tù phạm nơi này mà nói, vốn là đang đợi chết, nhưng bây giờ chiếm được một tia hy vọng, tự nhiên cảm kích Lăng Hàn không gì sánh được, cũng nguyện ý phối hợp hắn, vì mình tranh thủ một đường sinh cơ.

---------------