Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1075




Năm Đại Yêu đều lông tơ dựng thẳng, nếu như bọn họ tới, một mũi tên này cho bọn hắn uy hiếp to lớn, nếu không toàn lực ngăn cản mà nói, ngay cả bọn họ cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí miểu sát.

Còn không chờ bọn hắn chuyển quá ý niệm thứ hai, hưu, mũi tên đã bắn ra.

- Không!

Bùi Tể chỉ kịp mở mắt, ngực đã trúng một mũi tên, đuôi tên lóe lên liền biến mất, trực tiếp từ phía sau lưng xuyên ra ngoài.

Nếu như Bùi Tể còn ở thời kỳ toàn thịnh, vậy cho dù tránh không khỏi mũi tên này, chí ít cũng có thể tránh ra yếu hại.

Nhưng hắn bị năm Đại Yêu quần ẩu, đã bị thương nặng, chiến lực đi ngã xuống, làm sao tránh được mũi tên này?

Hắn có chút mờ mịt nhìn ngực, tiếp đó chỉ Lăng Hàn nói:

- Thằng nhóc, lão phu nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn…

Ba!

Chữ đoạn còn không có ra miệng, ngực của hắn nổ tung, chữ cuối cùng cũng vĩnh viễn không có khả năng nói ra.

Vẻ mặt của hắn không cam lòng, ầm ầm ngã trên mặt đất, tiên huyết chảy đầy đất.

Tàng Bảo Thất này hiển nhiên cực kỳ kiên cố, trước chiến đấu không có thể phá hư mảy may, hiện tại tiên huyết của Sơn Hà Cảnh tự nhiên cũng không thể phá hư.

- Vạn Ảnh Phân Thân Thuật!

Lăng Hàn nói bá láp, hưu, tiến nhập Hắc Tháp.

- Ghê tởm!

Tứ đại yêu thú đều giận dữ, trước bị Lăng Hàn bày một đạo, hiện tại lại để cho hắn không giải thích được chạy mất, để bọn họ đều không nhịn được.

- Này là thân pháp gì, tại sao quỷ dị như vậy?

- Chúng ta thật bị lừa, lão gia hỏa kia và hắn không phải người một nhà, mà là cừu nhân.

- Ghê tởm a, chúng ta bị coi là thương, bằng không không có chúng ta xuất thủ, tiểu cẩu kia tuyệt giết không được lão cẩu!

- Bị hãm hại thảm!

Năm yêu thú đều giận không kiềm được, nhưng bây giờ Lăng Hàn tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, bọn họ cũng chỉ có thể không biết làm sao.

Sau khi sinh khí, bọn họ đều tự ly khai.

Ở đây dị tượng kinh người, nói không chừng sẽ hấp dẫn yêu thú càng cường đại hơn lại đây, đến lúc đó bọn họ có khả năng bị nuốt chững.

Lăng Hàn cũng ra Hắc Tháp, ly khai tàng bảo thất, tiếp đó gặp sao hay vậy, hắn lần thứ hai tiến nhập Hắc Tháp, nghiên cứu tảng đá thần bí kia.

- Tiểu Tháp, ngươi biết đây là vật gì không?

Tiểu Tháp hiện lên, nó nhẹ nhàng lay động nói:

- Này là Thái Sơ Thạch.

Lăng Hàn hỏi cũng chỉ là ôm tâm tính thử một chút, không nghĩ tới tiểu Tháp thật biết được, để hắn sửng sốt một chút, mới nói:

- Nói cụ thể một chút.

Tiểu Tháp hừ một tiếng, mới nói:

- Ở lúc thiên địa sơ khai, này là nhóm thạch đầu xưa nhất, là Hỗn Độn Nguyên Thạch diễn hóa.

Lăng Hàn biết Hỗn Độn Nguyên Thạch, trước đây còn ở Hằng Thiên Đại Lục lấy một khối lớn, Tu La Ma Đế đối với nó nhớ mãi không quên, còn bị hắn bẫy một cái.

- Vậy không phải được bảo vật sao!

Hắn có chút hưng phấn nói.

- Không có ý tứ, trừ xưa một ít, kiên cố một ít, Thái Sơ Thạch không có dị năng gì, nó chỉ là dùng để ghi chép tư liệu lịch sử.

Tiểu Tháp lập tức đả kích nói.

- A!

Lăng Hàn nhất thời thất vọng, hắn liều mạng bị người hành hung mới cướp về, lại còn không gọi được bảo vật?

Chờ một chút.

Lăng Hàn lập tức nói:

- Không hợp a, tảng đá kia chư lực bất xâm, có thể hấp thu tất cả lực lượng, sao có thể khắc chữ chứ?

- Ha hả, nếu chư lực bất xâm, thì tại sao sẽ bị đánh nát?

Tiểu Tháp hỏi ngược lại.

Này...

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Coi như là Thái Sơ Thạch, nó có thể hấp thu công kích cũng có hạn mức cao nhất, khi lực lượng vượt lên tầng thứ này, coi như là Thái Sơ Thạch cũng chỉ có nghiền nát.

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Tiểu Tháp cậy già lên mặt.

Bất quá, Hắc Tháp cũng không biết tồn tại bao nhiêu vạn năm, thậm chí là lấy ức năm, trăm ức năm tính, cậy già lên mặt cũng không có gì.

- Tuy Thái Sơ Thạch không phải bảo vật gì, nhưng bởi vì lịch sử sâu xa, nên được rất nhiều người lấy làm phong bi, ca tụng công đức của tổ tông, coi như là hiếm thấy a.

Tiểu Tháp lại nói.

Lăng Hàn thở dài nói:

- Ta tuy cảm giác mình rất hài lòng, nhưng còn không có cuồng đến nông nỗi lập bia cho mình, đồ chơi này, coi là tấm thuẫn dùng đi. Được rồi, cần lực lượng gì mới có thể đánh hư nó?

- Lực lượng Sáng Thế có thể đánh vỡ nó.

Tiểu Tháp hồi đáp.

Lăng Hàn trừng mắt nói:

- Vậy chẳng phải là muốn Sáng Thế cảnh?

Tiểu Tháp không trả lời, tựa hồ nghĩ vấn đề này rất ngu ngốc, nó hoàn toàn lười trả lời.

- Như vậy làm tấm chắn thật đúng là dùng tốt, đáng tiếc quá nhỏ.

Lăng Hàn có chút thoả mãn, bởi vì tác dụng của tảng đá này là hoàn toàn hấp thu công kích, dùng được tốt, có thể phát huy ra kỳ hiệu.

Nhưng bởi vì quá nhỏ, nếu gặp phải yêu thú cường đại trực tiếp dùng thân thể đụng tới cũng không tốt, hoàn toàn hộ không được. Gặp phải cường giả đánh ra một quyền, thậm chí hóa thành một ngôi sao, đó cũng hoàn toàn không có hiệu quả.

- Sẽ dùng như thế nào.

Lăng Hàn ra Hắc Tháp, nhất thời, thủy áp đáng sợ kéo tới, hắn thử tế xuất Thái Sơ Thạch, này thật hữu hiệu, để ở nơi đâu, áp lực chỗ đó liền hoàn toàn tiêu thất, đáng tiếc, chỉ có thể che chở địa phương lớn chừng bàn tay.

Lăng Hàn coi nó trở thành miếng hộ tâm, trái tim, đầu và Đan Điền, này là ba chỗ yếu hại lớn nhất của võ giả, hai cái trước có thể trí mạng, mà Đan Điền là lực lượng chi nguyên, bị phế bỏ mà nói, vậy thì đồng nghĩa với một phế nhân.

Hắn bắt đầu bơi lên, bởi vì có trọng lực cường đại, để sức nổi hầu như hoàn toàn tiêu thất, tốc độ di động của hắn rất chậm.

Oanh!

Nước gợn dũng động, phía trước đột nhiên xuất hiện một yêu thú to lớn, đó là một cự ngạc có sáu chân, dài hơn ba trăm trượng, cả người che lân phiến lớn như nắp giếng, chỉ cái đuôi thì đã dài hơn trăm trượng.

Lăng Hàn có thể thấy nó, đó là bởi vì hai con mắt của nó như hỏa cầu phát ra quang mang, đồng thời, hắn cũng cảm thấy một lực áp bách không thể nói rõ.

Nhật Nguyệt Cảnh!

Cự ngạc cũng phát hiện hắn, lập tức vẫy đuôi, thân hình gia tốc lao ra, mở miệng rộng cắn tới hắn.

Lăng Hàn không có chút ý niệm may mắn nào trong đầu, trực tiếp trốn vào Hắc Tháp, miệng to cắn xuống, căn bản không phải Thái Sơ Thạch có khả năng chống đối, có khả năng trái tim còn có thể bảo trì hoàn chỉnh, bộ phận khác của thân thể đều sẽ biến thành thịt vụn.

Tạp băng một tiếng, cự ngạc khép miệng lại, trong ánh mắt cũng toát ra vẻ mờ mịt, bởi vì nó căn bản không có cắn được bất kỳ vật gì.

---------------