Thần Đạo Đan Tôn

Chương 1037




Chúng nhân nhìn lại Lô Kỳ Vĩ, không khỏi hoảng sợ, nửa bên mặt của hắn đã không còn, có thể tinh tường thấy xương gảy, thịt vụn, huyết tinh không gì sánh được.

- Được rồi, đánh tiếp nữa sẽ xảy ra án mạng.

Nắm Lô Kỳ Vĩ chính là một lão giả râu bạc, vừa nãy căn bản không có người thấy hắn ở nơi nào, như đột nhiên xuất hiện vậy.

Hắn là cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, lúc này khí tức hiện ra hết hoàn toàn, phía sau có một vòng nhật nguyệt hoàn chỉnh, cho thấy hắn chính là tiểu cực vị đỉnh phong.

- Tiền lão!

- Gặp qua Tiền lão!

Rất nhiều người đều cung kính hành lễ, lão giả này họ Tiền, tên Ý, chính là một gã nguyên lão của Đại Thừa Bang. Chớ nhìn hắn mặt mũi hiền lành, nhưng nổi danh sát tinh, thủ đoạn tàn nhẫn, người chết trong tay hắn vô số kể.

Lăng Hàn cũng không có thừa thắng truy kích, hắn chỉ là muốn lập uy mà thôi, miễn cho chúng nhân ô ngôn uế ngữ với Thủy Nhạn Ngọc. Hắn nhìn Tiền Ý khẽ gật đầu, tiếp đó đi tới quầy hàng nói:

- Chúng ta muốn ở trọ.

- Muốn một gian hay hai gian?

Chưởng quỹ hỏi.

- Một gian.

- Hai gian!

Câu trước là Lăng Hàn nói, nhưng Thủy Nhạn Ngọc vội vã sữa chửa.

- Một gian!

Lăng Hàn ôm Thủy Nhạn Ngọc, để thân thể mềm mại của nàng nhũn ra, phản bác đến miệng cũng hóa thành bạch nhãn mê ly, làm người ngây ngất.

- Một ngày một khối Chân Nguyên Thạch, trong lúc ở trọ, tuyệt đối bảo chứng an toàn, bất quá, nếu ngươi muốn đánh nhau với người khác, vậy thì khác rồi. Phiền phức, trước dự chi mười ngày phí dụng, ở không hết mà nói, thứ cho không trả lại, mười ngày sau nếu như còn muốn tiếp tục ở, vậy lại thêm mười khối.

Chưởng quỹ nói.

Thật hắc!

Ở đây ba ngày thuyền rời bến một lần, thông thường người ta chỉ ở hai ba ngày, nhưng hắn phải giao tiền thuê trong mười ngày, còn không lấy lại khoảng dư được.

Lăng Hàn móc ra mười khối Chân Nguyên Thạch đưa tới, này với hắn mà nói chỉ là tiền lẻ, thật không quan tâm lắm.

- Thiếu gia, tiểu nhân dẫn đường cho ngài!

Một gã tiểu nhị ở bên cạnh nói.

Hắn dẫn hai người Lăng Hàn lên lầu, này tổng cộng có năm tầng, bọn họ đi tới tầng thứ tư.

Gian phòng tuyệt không tính hoa lệ ưu nhã, nhưng ở khách sạn mục đích là vì an toàn, ở chỗ này tương đương với có Đại Thừa Bang che chở, trừ khi Dương gia mở miệng muốn người, bằng không ở đây là tuyệt đối an toàn.

- Hai vị dự định nghỉ ngơi một chút, hay là đi xuống lầu dùng cơm?

Tiểu nhị hỏi.

- Nghỉ ngơi.

- Được, vậy tiểu nhân không quấy rầy nhị vị nữa.

Tiểu nhị lui ra ngoài, cũng đóng cửa lại.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại có hai người, Thủy Nhạn Ngọc thấy Lăng Hàn nhích lại gần, vội lộ ra vẻ cảnh giác nói:

- Ngươi chớ làm loạn!

Lăng Hàn cười ha ha một tiếng nói:

- Trong đầu ngươi nghĩ là cái gì vậy?

Hắn lấy thần thức truyền âm nói:

- Ngươi không phải biết ta có Không Gian Thần Khí sao, hiện tại mang ngươi vào kiến thức một chút.

Thủy Nhạn Ngọc nhất thời lộ ra ý động, Không Gian Thần Khí a, Thần vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, ngay cả Nữ Hoàng bệ hạ cũng không có khả năng có!

- Không nên chống cự thần của ta thức!

Lăng Hàn nói.

- Ừ… ngô!

Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, ai ngờ bị Lăng Hàn hôn lên, để cho nàng phát ra tiếng ô ô, vội đưa tay đẩy, nhưng hai tay càng ngày càng vô lực, trầm mê ở trong nụ hôn nồng nhiệt của Lăng Hàn.

Bị hôn tâm hoảng ý loạn, tự nhiên mất hồn mất vía, bị Lăng Hàn đơn giản thu vào trong Hắc Tháp.

Nàng vẫn còn chưa phát giác ra, thẳng đến Lăng Hàn buông lỏng miệng, qua một hồi lâu nàng mới hồi phục tinh thần lại, sẵng giọng:

- Đồ lưu manh, ngươi lại đùa giỡn…

Còn chưa nói hết câu, nàng liền cứng họng, bị tràng cảnh trước mắt dọa khiếp sợ.

Đây là một thế giới rộng vô ngần.

Có dược điền thành phiến, có núi xanh bích thủy, có linh cầm tiên hạc, tiên vụ lượn lờ, giống như nhân gian Tiên cảnh.

Thủy Nhạn Ngọc bị trùng kích to lớn, nàng chưa từng gặp qua Không Gian Thần Khí, lẽ nào đều lớn như thế sao? Đây cũng không phải hai chữ Không Gian có thể hình dung, mà là một thế giới!

Lăng Hàn mỉm cười nói:

- Nơi này, ngươi còn hài lòng không?

- Ừ! Ừ!

Thủy Nhạn Ngọc liên tục gật đầu, trên mặt tràn đầy kinh hỉ. Nhưng nàng lập tức cả kinh nói:

- Chúng ta đều vào đây, Không Gian Thần Khí sẽ bị người phát hiện a?

- Sẽ không!

Lăng Hàn cười lắc đầu.

- Ta gọi cái này là Hắc Tháp, bởi vì ngoại hình chính là một lầu tháp chín tầng màu đen, nhưng chỉ có ta mới có thể thấy, bởi vì quá nhỏ, giống như giới tử, nên trừ ta, ai cũng không có khả năng phát hiện một vật còn nhỏ hơn bụi bặm.

Thủy Nhạn Ngọc tin tưởng, bởi vì nàng chỉ thấy qua Lăng Hàn đột nhiên tiêu thất, mặc kệ nàng tìm kiếm làm sao cũng không cách nào tìm được.

- Vậy có món bảo vật này, chẳng phải chúng ta luôn đứng ở thế bất bại sao?

Nàng ngạc nhiên nói.

- Thê tử nói không sai.

Lăng Hàn không khách khí ôm nàng, mới vừa rồi còn thật không có hôn đã nghiền.

- Đồ lưu manh!

Thủy Nhạn Ngọc nhẹ giọng lầm bầm, lại không có giãy dụa quá mãnh liệt, mắt thấy chí bảo như vậy, cảm xúc của nàng cũng dâng trào, có một loại tình cảm mãnh liệt dập dờn.

Hai người liều chết dây dưa, thẳng đến lúc sắp sát thương cướp cò mới dừng lại.

- Dẫn ngươi đi xem đồ tốt.

Lăng Hàn dẫn Thủy Nhạn Ngọc đi tới địa phương trồng Luân Hồi Thụ.

Thủy Nhạn Ngọc mở to mị nhãn:

- Chính là phiến đất trống này sao?

- Không không không, tiếp qua không lâu, ở đây sẽ có một gốc Luân Hồi Thụ!

Lăng Hàn dào dạt đắc ý nói.

Thủy Nhạn Ngọc sửng sốt:

- Chính là hạt giống Luân Hồi Thụ trước kia ngươi đấu giá sao? Nhưng ngươi không biết sao, này cần mười hai ngàn tỷ năm mới có thể chân chánh lớn lên.

- Hắc hắc, yên tâm, tuyệt sẽ không chờ đến ngươi già đâu.

Lăng Hàn cười to, nhéo nhéo mặt của nàng.

- Tối đa ba năm, Luân Hồi Thụ này có thể phát huy kỳ hiệu, đến lúc đó ngươi tu luyện ở nơi này, một ngày liền có thể bằng một đời!

Thủy Nhạn Ngọc có chút hoài nghi, dù sao người ta đã nói, này cần mười hai ngàn tỷ năm mới có thể lớn lên, nhưng vấn đề là, người ta có Không Gian Thần Khí sao?

Ngay cả Thần Khí như vậy cũng có, lại có một ít năng lực không thể tưởng tượng nổi cũng không có gì a.

Nàng lựa chọn tin tưởng Lăng Hàn.

- Quả nhiên, ngươi là một người có đại khí vận!

Thủy Nhạn Ngọc gật đầu nói, có thể Khai Thiên mà đến, đây há là người tầm thường?

Lăng Hàn cười hắc hắc nói:

- Đó là dĩ nhiên, bằng không sao có thể có yêu tinh xinh đẹp như ngươi yêu thương nhung nhớ chứ?

- Ai, ai yêu thương nhung nhớ?

Da mặt của Thủy Nhạn Ngọc còn có chút mỏng, không quen bị Lăng Hàn đùa giỡn, khuôn mặt đỏ bừng, mắt hạnh như nước, mềm mại đáng yêu đến làm cho lòng người mềm nhũn.

---------------