Chương 40: Một lòng một dạ
Hà Vân Hàm nhìn bộ dáng nhắm mắt của Nguyên Bảo có chút buồn cười.
Ở trên người Nguyên Bảo, nàng hiểu được cái gì gọi là thanh xuân nhiệt huyết rồi, từ tối hôm qua hai người......Cái gì lúc sau nữa, Nguyên Bảo quả thực nháy mắt hóa thân thành trẻ con thèm sữa, động tác muốn ôm ôm hôn hôn, làm Vân Hàm có một loại cảm giác đang nuôi một đứa trẻ to xác
Nhưng cái cảm giác này...... lại vô cùng tuyệt vời.
Trước đây, Hà Vân Hàm là một người có tác phong vô cùng lưu loát dứt khoát sạch sẽ, không bao giờ muốn quấn quýt người khác, mà giờ đây, sau khi có Nguyên Bảo, nàng thật sự hi vọng có thể nhìn thấy cô quấn quýt làm nũng với mình một chút.
Nguyên Bảo làn bộ dáng híp mắt bĩu môi, đáng yêu cực kỳ
Một nụ hôn nhẹ nhàng thoảng chút hương thơm được đặt lên trán, Nguyên Bảo híp mắt, "Hôn chỗ nào dị trùi?". Miệng của cô mím lại như quả cà chua, sao lại không hôn ở chổ đó?
Hà Vân Hàm quay người lại, "Thân thể em còn chưa tốt, không thể hôn quá sâu"
Nguyên Bảo:.........
Chết tiệt!!!
Lão Hà lại quay xe rồi!
Hôn quá sâu, hôn ở đâu? Một cái hôn với thân thể tốt thì liên qua gì đâu chứ???
Buổi sáng thức dậy quá sớm, lại bận rộn, Nguyên Bảo rất nhanh đã ngủ, Hà Vân Hàm ngồi ở bên cửa sổ xem máy tính, nàng đang tìm tòi một ít thông tin làm thế nào để điều trị bệnh trầm cảm của cơ thể, nhìn một lát, nàng quyết định đi làm đồ ăn cho Nguyên Bảo.
Ai biết nàng vừa đến cửa, Nguyên Bảo như định vị được vị trí, lập tức từ trên giường ngồi dậy, "Vân Hàm!"
Cái âm thanh khàn khàn đó, ngữ khí gấp rút, Vân Hàm có chút lo lắng, hiện tại xem ra, cái bệnh kia như thế nào lại giống như là của Nguyên Bảo.
Nguyên bảo nói với giọng trẻ con, "Chị đi đâu á?"
Hà Vân Hàm nhàn nhạt đáp: "Chị đi làm bát mì cho em."
Lúc tìm tòi về bệnh trầm cảm, nàng thuận tiện tìm hiểu làm thế nào để yêu một người.
Trên mạng rất nhiều người đều nói, muốn bắt được một người, phải bắt được dạ dày của người đó.
Tuy rằng nàng nấu cơm không tốt, nhưng quen tay hay việc, luyện vài lần thì có thể tốt hơn một chút.
Nguyên Bảo vừa nghe cái này chạy nhanh đứng dậy, ôm eo nàng: "Hay là để em đi cho."
Hà Vân Hàm quay đầu, "Em không mệt sao?"
Nguyên Bảo mím môi, cẩn thận nói: "Chỗ này...không như thành phố, cháy nồi thì còn được, nếu cháy phòng...bà nội tăng huyết áp sẽ tội lắm..."
Hà Vân Hàm:......
Một tiếng hét thảm thiết, âm thanh đau khổ lẫn hạnh phúc của Nguyên Bảo xuyên thấu cửa phòng, dọa cho Tống Tiểu Hổ vừa mới gõ cửa xong phải giật nảy mình.
Hà mẹ đang ngồi trên ghế dài nhặt đậu que, đối với Tống Tiểu Hổ không có cảm xúc gì, lạnh lùng thờ ơ, bà nội Tiêu có chút xấu hổ, bà nhìn Tống Tiểu Hổ, "Nguyên Bảo, con bé......"
Con ranh này!
Bà muốn nói Nguyên Bảo đang nghỉ ngơi, cơ thể không thoải mái, nhưng với tiếng hét này, to lớn vang dội nếu không biết còn tưởng là lên núi đánh hổ.
Tống Tiểu Hổ hôm nay cố ý sửa soạn, sơ mi trắng, quần tây đen, tóc cũng vuốt keo, hai tay cầm một đóa hoa đẫm sương vừa mới hái trên núi, "Bà nội, con đến thăm em ấy."
Tối hôm qua, Nguyên Bảo làm cho Tống Tiểu Hổ vô cùng cảm động
Kỳ thực cậu là một đứa trẻ tốt, biết được Nguyên Bảo với mình ở hiện tại, đã có một khoảng cách không thể nào vượt qua
Cậu không dám mơ tưởng viễn vong.
Nhưng mối tình đầu luôn là thứ khiến cho con người ta khó quên, ngẫu nhiên, đêm khuya nằm mơ, cậu sẽ nhớ đến lúc nhỏ là một tiểu Nguyên Bảo sún răng luôn cười tủm tỉm kêu mình là anh Tiểu Hổ.
Tống Tiểu Hổ đã tải xuống rất nhiều hình ảnh trên mạng, có khi nhìn vào sẽ cười, nhưng cũng có khi, cậu lại đau lòng.
Chuyện của giới giải trí thì cậu không rõ, nhưng cậu hi vọng, tiểu Nguyên Bảo kia có thể luôn vui vẻ, đừng bận rộn như vầy.
Đều sống chung một thôn, bà nội Tiêu có chút ngại ngùng, bà quay đầu: "Nguyên Bảo, có người tìm con!"
Giọng Nguyên Bảo the thé: "Ai đó?"
Bà nội Tiêu ngoái cổ: "Anh tiểu Hổ của mi!"
..........
Im lặng, sự im lặng chết chóc.
Ước chừng qua năm phút, một tiếng "kẹt", cửa bị đẩy ra.
Hà Vân Hàm từ trong phòng đi ra, mặt cô ấy nhợt nhạt, giương mắt nhìn Tống Tiểu Hổ.
Hôm nay nàng ăn mặc nhã nhặn, áo gió màu trắng, quần dài màu ngà, vốn dĩ hơi nóng, nhưng nàng sợ côn trùng trên núi hơn.
Nhưng vẫn trang điểm như vậy, làm Tống Tiểu Hổ theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Cậu nhìn thấy trong ánh mắt của người phụ nữ này đằng đằng sát khí.
Cậu biết rồi, nàng là gió lạnh ở trong giới giải trí, là ảnh hậu mà nhà nhà đều biết.
Chỉ là......Bọn họ trước đây chưa gặp qua, vì cái gì mà nàng dùng loại ánh mắt này nhìn mình?
"Tống Tiểu Hổ?" Hà Vân Hàm mở miệng, nàng duyệt vô số người, liếc mắt một cái liền biết anh chàng này là người như thế nào. Trong lòng nàng nhịn không được cười lạnh, hóa ra Nguyên Bảo thích kiểu người như vậy, thích bắt nạt những người giản dị.
Tống Tiểu Hổ gật đầu, "Hà......" Cậu do dự: "Chị Hà, xin chào chị."
Bà nội Tiêu cùng Hà mẹ ở một bên nhìn.
Hà Vân Hàm cười nhạt, "Chị Hà?"
Ha ha.
Đây là nhắc nhở tuổi của nàng sao?
Trái tim của Tống Tiểu Hổ bị nụ cười này làm tê liệt, biết gọi sai, cậu đỏ mặt nhanh miệng sửa lại, "Dì Hà?"
Bà nội Tiêu cùng Hà mẹ đều rùng mình một cái, hai người kinh sợ nhìn Tống Tiểu Hổ.
Cuộc sống nó ổn không vậy trời?
Hà cớ gì trưa trời trưa trật đâm đầu đi tìm cái chết thế???!!!
Vẻ mặt của Hà Vân Hàm đông cứng lại, nàng còn chưa nói được lời nào, Nguyên Bảo từ trong phòng phóng ra như mũi tên, cô nhìn qua Tống Tiểu Hổ: "Ây dô, Tiểu Hổ......Tống Tiểu Hổ, anh nói bừa cái gì vậy? Nhanh, để hoa ở chỗ này rồi mau chuồn đi!"
Cô dùng sức nháy mắt với Tiểu Hổ.
Rốt cuộc cũng nhờ có sự ăn ý ngay từ nhỏ, Tống Tiểu Hổ vội vàng nghe lời để hoa xuống, trước khi đi, cậu quay lại nhìn Nguyên Bảo một cái: "Phong Du, em phải vui vẻ hạnh phúc đó."
Nguyên Bảo:..........
Đây có phải là người anh Tiểu Hổ ngốc nghếch của nàng không vậy?
Đi thì lo đi đi, mắc gì lại còn đâm thêm một nhát nữa dị ? ? ? ! ! !
Người đi rồi
Để lại khoảng sân vắng tanh, tuy rằng có gió thổi, nhưng lại lạnh như mùa đông.
Bà nội Tiêu ho một tiếng, nhìn Hà mẹ: "Như Lan, nếu ta đoán không lầm thì giờ này, bọn nhỏ cũng đói bụng rồi, xuống bếp làm cái gì đó đi ha?"
Hà mẹ trộm liếc nhìn Vân Hàm, gật đầu: "Được"
Nguyên Bảo vươn tay, "Úi ——"
Hai người này, cớ sao lại tuyệt tình rời đi ngay lúc này chứ.
Lập tức, khoảng sân vắng chỉ còn lại có hai người
Nguyên Bảo thấp thỏm một lúc, tiến lên vây quanh, ôm lấy Vân Hàm: "Vân Hàm, Vân Hàm, đừng tức giận mà."
Vân Hàm nhàn nhạt: "Gọi dì."
Nguyên Bảo:..........
Hà Vân Hàm lại nhàn nhạt: "Dì cũng hy vọng con hạnh phúc bình an."
Nguyên Bảo nấc một chút, cô nhẹ nhàng kéo Hạ Vân Hàm lại ôm, giống như mèo con: "Đừng nghe Tiểu Hổ nói bừa mà, hôm nay ổng chắc đã bị ai chọc đó, ây dà, Vân Hàm à~"
Hà Vân Hàm: "Buông tay."
Nguyên Bảo: "Hong chẹp, bây giờ mà ngọc hoàng đại đế có tới, bảo em buông em cũng sẽ không làm đâu."
Sát khí đang lan toả.
Ngoài phòng, một tiếng kêu xuyên thủng bầu trời, "Nguyên Bảo ơi!!! Mau ra đây!!! Bé răng sún của tôi ơi, cục nấm lùn ới ơi!!! Chị gái đến gặp em này!!!!"
"Vụt" một cái, tay Nguyên Bảo đang ôm Hà Vân Hàm liền thu lại.
Hà Vân Hàm:..........
Sau đó, cửa lớn bị mở ra, dưới cái nhìn của dì Hạ, Nguyên Bảo dang rộng hai tay, ngẩng đầu hoảng loạn, bước chân nhỏ, như một con vịt bay về phía Viên Ngọc, trên mặt là biểu cảm mà chỉ có con nít ba tuổi mới có, "Chuỵ Viên Ngọc!"
Viên Ngọc dang hai tay, Nguyên Bảo lập tức nhảy qua, nàng đột ngột ôm chầm lấy cô, một tay còn vòng lấy mông, lực đệm cực lớn khiến nàng phải lùi về sau hai bước
Hà Vân Hàm:..........
Lâm Khê Tích bên cạnh Viên Ngọc nhìn Hà Vân Hàm, vành mắt hơi đỏ, "Sư phụ......"
Hai người đến chuyến này, e rằng Lâm Khê Tích đã chịu chấn thương tim, chợt vừa thấy sư phụ, nàng trực tiếp lao vào, đầu trực tiếp chui vào ngực của Hà Vân Hàm.
Hà Vân Hàm kinh ngạc nhìn nàng, ngược lại đem tầm mắt đặt trên người Viên Ngọc.
Viên Ngọc vuốt tóc Nguyên Bảo: "Chị đem theo rất nhiều đồ ăn cho em luôn á."
Nguyên Bảo: "Sao chị lại tới đây? Không nói trước với em một tiếng."
Viên Ngọc cười híp mắt: "Cho em bất ngờ."
Thêm người, sân nhỏ tự nhiên náo nhiệt hẵn, Nguyên Bảo cũng không còn lúng túng như vậy nữa, chống cái giá lên, xiên que nhỏ, khui bia ướp lạnh
Viên Ngọc cắn xiên thịt, kêu hài lòng
Lâm Khê Tích vẫn luôn dựa vào Hà Vân Hàm, nàng rất nhớ sư phụ, tuy rằng cũng nhớ Nguyên Bảo, nhưng nàng biết tính cách của sư phụ, không dám đến quá gần Nguyên Bảo. Hiện tại dù có ngốc cũng biết được quan hệ của nàng và Nguyên Bảo, Lâm Khê Tích hối hận đến đứt ruột, lúc trước vì sao lại nói thích Nguyên Bảo trước mặt của sư phụ chứ.
"Chị thấy thần sắc của Vân Hàm khá hơn nhiều rồi, Nguyên Bảo, được đó." Viên Ngọc vô cùng đắc chí, "Chuyến này chị mang theo mỹ nhân tìm các người cũng không lỗ vốn mấy, quá đẹp, quá hạnh phúc!"
Nguyên Bảo nghiến răng, kéo góc áo Viên Ngọc: "Chị, chị đang làm gì vậy?"
Viên Ngọc nói nhỏ, "Em biết không, Khê Tích nói với chị, nàng thích kiểu dũng cảm lại ý thơ mang theo nét hoài cổ"
Kiểu dũng cảm lại ý thơ mang theo nét hoài cổ......
Nguyên Bảo khóe mắt co giật
Có ngốc cũng biết đây là dùng để gạt người thôi.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Viên Ngọc đã cầm theo chai rượu đứng lên, cô ngửa đầu dũng cảm uống một ngụm, phong cách đại hiệp: "Sảng khoái!"
Mắt cô nhìn chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đi qua, chuẩn bị xoay người đến bàn, ngửa đầu lại uống rượu, sau đó giữ nguyên góc độ để rượu giữ lại ở khóe miệng.
Đó là hình tượng kinh điển của Lâm Thanh Hà phiên bản Phương Đông Bất Bại khi uống rượu~!
Lâm Khê Tích nhất định sẽ chết mê chết mệt
Nguyên Bảo duỗi tay ra: "Đừng......"
Đã không còn kịp, theo âm thanh gầm vang, Viên Ngọc ngã có chút choáng váng, cái bàn nhỏ liền sụp.
Lâm Khê Tích:.........
Hà Vân Hàm:.........
Nguyên Bảo vội vàng chạy đến, đỡ Viên ngọc lên: "Trời ạ, chị tôi ơi, chị mau dừng lại chút cho em đi, lại đây, lại trò chuyện một lát."
Viên Ngọc có chút xấu hổ nhìn mọi người trong sân, chỉ có thể đi qua ngồi tán ngẫu.
Bà nội Tiêu nhìn mấy người ấy mà trong lòng vui vẻ, Hà mẹ cũng nở nụ cười.
Nguyên Bảo trộm nhìn Hà Vân Hàm, oái, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Thật tốt, lúc này, người thân của mình đều ở đây, cô cần phải hòa hợp với bầu không khí này, nếu không nàng sẽ đau khổ khi nhớ lại.
Tiêu Phong Du nhìn lên trời, nhàn nạt nói: "Kỳ thật, bạn bè của em, người nhà của em, đều biết, em là người thích ồn ào náo nhiệt. Trở về nơi này, có chút không quen, nhưng vì yêu, em sẵn sàng từ bỏ hết thảy. Nhà họ Tiêu của chúng ta đều như vậy, yêu lâu dài, một lòng, cả đời chỉ yêu một người, vì người đó mà rung động, đúng không?"
Cô nhìn Lâm Khê Tích với Viên Ngọc, lại nhìn bà nội của cô
Bạn bè của tôi, người thân, người nhà ơi!
Lâm Khê Tích trầm mặc một lát, "Nguyên Bảo, chị vẫn chưa kể chuyện, chị không muốn gạt sư phụ của chị."
Viên Ngọc răng có chút đau, "Em từ nhỏ thiếu điều muốn trêu hoa ghẹo cỏ luôn ấy chưa? Nghe câu nhà họ Tiêu một lòng......Chị thấy thay 'một lòng' bằng từ 'lưu manh' sẽ đúng hơn."
Lại quay sang bà nội Tiêu, bà từ đầu đến cuối dồn sức vào việc ăn xiên thịt dê, nghe cháu gái thâm tình thông báo như vậy, không thể nhịn nổi, cười đến răng giả đều bay ra ngoài
Nguyên Bảo:.........
Lần này là 200 bình chọn nhá
Edit: Dii
Beta: Mèo Mập