Thần Côn Quân Tẩu

Chương 13: Bị bắt cóc




Thôn Thanh Sơn gần đây trở nên náo nhiệt, đầu tiên là trong thôn đột nhiên có một ông lão mạnh mẽ mua một mảnh đất trong thôn rồi mời nam nhân trong thôn giúp đỡ, nhưng mà ngắn ngủi nửa tháng, phòng ốc kia cũng đã ở được.

Tất cả mọi người đều rất tò mò về ông lão đột nhiên định cư trong thôn này, nhưng mà ông lão mỗi ngày ngoại trừ ở nhà chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ dường như cũng không có chuyện gì khác, có đôi khi còn trở về trong thành vài ngày, sau đó mang một ít bình lọ đồ đạc trở về.

Khương Nhã đeo cặp sách cùng mấy đứa nhỏ cùng thôn tan học về nhà, bạn học cùng lớp của Khương Nhã bên cạnh khoác tay Khương Nhã, nhỏ giọng mở miệng nói: "Khương Nhã, cậu nói ông lão mới chuyển đến thôn chúng ta rốt cuộc chuyển đến thôn chúng ta làm cái gì, tớ nghe nói gần đây hình như cậu thường xuyên chạy đến nhà ông lão kia, cậu quen biết ông lão kia à?"

"Quen biết, trước kia đã gặp qua."

Lâm Quyến kinh ngạc nhìn sườn mặt Khương Nhã, thanh âm nâng cao một chút, mở miệng nói: "Khương Nhã cậu thật đúng là có quen biết ông ấy, vậy cậu có biết ông lão kia làm cái gì không? Tớ nghe cha mẹ tớ nói rằng ông lão đó là lạ, cả ngày thần bí bí ẩn."

Khương Nhã nghĩ đến ông lão nào đó, trong lòng cũng là bất đắc dĩ, từ lần trước Khương Nhã không đáp ứng làm đồ đệ của ông, không biết tại sao, ông lão Vương Chi Sùng kia còn quấn lấy cô, phòng ốc trên núi bị sét đánh như vậy tự nhiên là không thể ở lại, cho nên Vương Chi Sùng liền trực tiếp đặt chân ở trong thôn.

"Chính là một thầy bói, cùng Hoa bà bà đồng hành." Trong lòng Khương Nhã âm thầm chửi bới, mình cũng không có nói dối, Vương Chi Sùng quả thật chính là một thầy bói, không có nói sai.

Chẳng qua khác với Hoa bà bà bà lừa gạt người khác, Vương Chi Sùng có bản lĩnh thật sự.

"A, giống như Hoa bà bà lừa gạt người khác sao?" Lâm Quyên cảm thấy có chút mất hứng liền không hỏi nữa, mà là chuyển đề tài, từ trên người ông lão cổ quái trong thôn chuyển đến gần đây lớp bọn họ ai mặc quần áo mới xinh đẹp.

Mười phút sau, đến nhà Lâm Quyên, Khương Nhã cùng Lâm Quyên tách ra sau đó liền một mình đi, đi đến trước một căn nhà mới, trong phòng đột nhiên một ông lão thò đầu ra, nhìn thấy bóng dáng Khương Nhã, ông lão hai mắt cười đều muốn cong lên.

Vương Chi Sùng một chút cũng không thấy khương Nhã vẫy vẫy tay, mở miệng nói: "Khương nha đầu, mau mau mau, hôm nay ông mang đồ tốt trở về."

Khương Nhã trợn trắng mắt, dứt khoát lưu loát cự tuyệt: "Không đi, cháu muốn về nhà, bài tập về nhà của cháu còn chưa làm xong, mẹ cháu đợi lát nữa không thấy cháu về sẽ đi tìm cháu."

"Tiểu nha đầu cháu định lừa gạt ai đây, có chút bài tập như vậy, không phải cháu chỉ làm mấy phút là xong à? Mau, mau lại đây, tìm được thứ tốt ông chia cho cháu còn không được sao?" Vương Chi Sùng nói xong không đợi Khương Nhã đáp ứng cũng đã đưa tay kéo Khương Nhã vào.

Khương Nhã nghe thấy có thù lao, cũng theo động tác của Vương Chi Sùng đi vào phòng.

Tiến vào trong phòng Vương Chi Sùng liền lập tức lấy ra một đống "đồng nát" đặt ở trước mặt Khương Nhã, bộ dáng kim quang lấp lánh kia giống như nhìn thấy con trai ruột thịt. Vương Chi Sùng người này không có sở thích gì khác, sống lớn tuổi như vậy cũng chỉ có một sở thích, đó là nhặt nhạnh chỗ tốt, thích thu thập một ít đồ cổ.

Nhưng nhặt được sở dĩ gọi là nhặt nhạnh chỗ tốt bên kia ai cũng có lúc nhìn nhầm, trước kia Vương Chi Sùng ở trên núi không có thời gian đi ra nhặt nhạnh chỗ tốt, lần này cứ cách vài ngày liền chạy vào trong thành, mỗi nơi tìm đều có một ít địa điểm gọi là chợ đen, mà vương Chi Sùng chính là từ nơi đó nhặt được.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon. V n để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Có thể đoán mệnh cũng không đại biểu có thể Giám Bảo, Vương Chi Sùng đối đối với nghề Giám Bảo này đúng là xui xẻo, mỗi lần cầm về đồ vật đều có tám chín phần mười là hàng nhái, chính phẩm quả thực là rất ít.

Khương Nhã cảm thấy Vương Chi Sùng nếu làm ghề giám bảo, nhất định thiệt thòi đến quần cũng không còn.

Khương Nhã nhìn đống "đồng nát" Vương Chi Sùng dọn ra tiến lên hai bước, tiện tay cầm lấy một cái đĩa sứ Thanh Hoa nhìn một chút, nửa phút sau mới đặt nó sang một bên, tiếp tục xem vật phẩm tiếp theo, sau đó lại đặt ở bên kia.

Khi Khương Nhã nhìn thấy một đồng tiền xu thì ánh mắt trong nháy mắt sáng lên, Khương Nhã nhìn thấy một tầng sương trắng nhàn nhạt bao bọc đồng xu kia, một mặt đồng tiền rõ ràng khắc bốn chữ "Hàm Phong Trọng Bảo", sương trắng quanh quẩn trên đó, vừa nhìn liền biết là cổ vật.

Vương Chi Sùng bên cạnh trong lòng còn đang âm thầm đắc ý, nếu những đồng nghiệp kia biết mình dùng thiên nhãn để giám bảo, có thể ước ao ghen tị hay không?

Rất nhanh, Khương Nhã đem hai đống vật phẩm phân biệt ra, một đống lớn, bên kia là một đống "nhỏ", cái loại nhỏ đến đáng thương, đống lớn kia có mấy chục đồ vật, mà đống nhỏ kia chỉ còn lại có ba vật.

Vương Chi Sùng trợn tròn mắt, nhìn Khương Nhã, mở miệng hỏi: "Chỉ có mấy món này?"

"Ừm, bằng không ông cho rằng dựa vào vận khí của Lão Vương ông, còn muốn như thế nào nha?" Khương Nhã tựa tiếu phi tiêu trả lời một câu.

* * *​

Nửa tiếng đồng hồ sau, Khương Hán Sinh ra ngoài tìm Khương Tùng đầu đầy mồ hôi chạy về, nhìn thấy Khương Nhã trong viện, thở không kịp liền mở miệng hỏi: "Khương Nhã, em trai con đã trở lại chưa?"

"Chưa về ba."

Khương Nhã nhìn sắc mặt Khương Hán Sinh, trong lòng trong nháy mắt sinh ra một loại dự cảm không tốt, trực tiếp tiến lên hai bước kéo cánh tay Khương Hán Sinh, gần như đồng thời khi kéo cánh tay Khương Hán Sinh, trong đầu Khương Nhã xuất hiện một ít hình ảnh.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon. V n để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Khương Nhã rõ ràng nhìn thấy Khương Hán Sinh vẻ mặt suy sụp ngồi trong một gian phòng, đối diện ông có một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, khương Hán Sinh miệng nói cái gì đó, mà cảnh sát kia thì thỉnh thoảng mở miệng hỏi một câu, sau đó cúi đầu ghi chép.

Bọn buôn người, lừa bán, hai từ này hiện lên trong đầu Khương Nhã.

"Ba, em trai con có phải không tìm được không?" Khương Nhã nghiêm mặt mở miệng hỏi.

"Không tìm thấy người, lúc tan học có người nhìn thấy em trai con cùng bọn Cẩu Tử ở cửa thôn chơi đùa, nhưng ba tìm ở gần đó, tất cả mấy đứa nhỏ đều không thấy đâu, Khương Nhã con cùng ngươi mẹ nói một tiếng, ba lại ra ngoài tìm."

Khương Hán Sinh nói xong liền chạy ra ngoài, Khương Nhã bước nhanh vào phòng bếp cùng Dương Quý Mai nói chuyện, sau đó liền nhìn thấy Dương Quý Mai cũng chạy ra ngoài.

Khương Nhã một mình đứng trong phòng bếp, nghĩ đến Khương Tùng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì liền trong đầu có chút trống rỗng, cũng đi theo ra ngoài.

Khương Tùng là con trai trong nhà, Khương Nhã không dám nghĩ nếu Khương Tùng mất đi gia đình này sẽ biến thành bộ dáng gì. Giờ phút này trong đầu Khương Nhã tất cả đều là bộ dáng Khương Tùng tươi cười xán lạn gọi cô là chị ba.

Không được, Khương Tùng không thể bị bắt đi, tuyệt đối không thể.

Khương Nhã chạy đến chỗ ở của Vương Chi Sùng, giơ tay "bang bang bang bang" gõ cửa viện, không đến hai phút sau Vương Chi Sùng liền mở cửa, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Khương Nhã, sắc mặt Vương Chi Sùng biến đổi.

"Em trai cháu đã biến mất, ông có thể tìm giúp cháu không, cầu xin ông." Sau khi Khương Nhã sống lại, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy.

Mờ mịt luống cuống, Khương Nhã cảm thấy mình bị tất cả bất thình lình đánh trở tay không kịp, nhưng lại không có biện pháp gì.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ dembuon. V n để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

"Cháu chờ chút, ông đi ra ngoài với cháu." Vương Chi Sùng nói xong xoay người trở về phòng, không đến hai phút sau liền lần nữa đi ra, sau đó mang theo Khương Nhã cùng rời đi.

Trong thôn có mấy hộ gia đình đứa nhỏ đều không thấy, chuyện này trong nháy mắt làm cho tất cả mọi người bắt đầu hoảng hốt, trẻ con trong thôn này từ trước đến nay đều là loại nuôi thả, đột nhiên mất đứa nhỏ, đó cũng không phải là chuyện nhỏ.

Gần như ngay lập tức có người đến thị trấn để báo cảnh sát, nhưng vẫn không ai biết tung tích của bọn nhỏ.