Thần Côn Hạ Sơn Ký

Chương 25




Chương 25: Thu phục chồn tinh

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Mấy người bạn trong phòng ký túc xá buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, lười gia nhập “hội lắm chuyện" này. Giang Thiếu Bạch lấy một mảnh gỗ trong hành lý ra bắt đầu ngồi điêu khắc. “Cậu đang làm gì vậy?” Quách Phạn nhìn dao khắc trong tay cậu tò mò hỏi. Giang tiểu gia linh hoạt sử dụng dao khác trong tay: “Tôi nghe nói sắp đến sinh nhật học trò nhỏ của tôi, tôi định tặng quà cho cậu bé." Quách Phạn lấy làm khó hiểu: “Phiền phức như vậy , tùy ý mua bừa một món quà là được rồi, hà tất phải tự tay làm?" Giang Thiểu Bạch liếc nhìn cậu bạn cùng phòng một cái rồi nói: “Mua quà? Vậy là không có thành ý. Vả lại học trò của tôi là con nhà giàu, mấy thứ có thể mua được bằng tiền thì không có ý nghĩa gì. ” Không biết học trò nhỏ có bao nhiêu họ hàng thân thích nữa, xem chừng được tặng quà không thiếu món gì. Hắn đã thấy mấy cái đồng hồ ở nhà của Diệp Tinh, đoản chừng phải mấy chục ngàn tệ. Quách Phạn lắc lắc chân: “Tôi thấy cậu chạm khắc không được đẹp lắm! Tặng món này, học sinh của cậu sẽ cảm thấy cậu không có thành ý.” “Cậu đúng là thô tục mà! Đây là quà tặng, quan trọng nhất chính là tấm lòng, là tấm lòng đó biết không?” Giang Thiều Bạch đáp. Dĩ nhiên nếu có người muốn tặng quà cho hắn thì tấm lòng gì đó chả quan trọng, đáng giá mới là quan trọng, nếu trực tiếp đưa tiền càng thiết thực! Hắn thật sự là một người thô tục mà! “Lão tứ, cậu khắc cái gì vậy, giống con chuột quá." Giang Thiểu Bạch: “... ” Nhìn giống chuột sao? Nhưng hắn đang khắc con chồn mà! Hình như chồn và chuột lớn lên rất giống nhau, giống chuột thì chuột đi. “Lão tứ, lát nữa cậu có kế hoạch gì không?" Quách Phạn hỏi. Giang Thiếu Bạch gật đầu đáp: “Có.” Đối phương tò mò hỏi: “Kế hoạch gì vậy?” "Đến dạy kèm học trò nhỏ của tôi.” Quách Phạn liếc nhìn cậu bạn: “Gấp như vậy, không phải đang là kỳ nghỉ sao?” Cậu ta nhún vai đáp: “Gần đây tiêu xài hơi nhiều, vẫn nên kiếm nhiều tiền một chút.” Chưa kể hắn rời thủ đô mấy ngày nay, Diệp Tinh gọi điện cho hẳn mấy lần, toàn là hỏi khi nào hắn trở về đi học. Quách Phạn câm nín nhìn Giang Thiếu Bạch: “Cậu cũng không cần quá liều mạng như vậy.”

Giang Thiếu Bạch ngó Quách Phạn liếc mắt một cái, thầm nghĩ: gia hỏa Quách Phạn này đứng nói chuyện không kêu eo đau, hắn ở thủ đô có tám phòng rồi, hắn cũng không cần liều mạng như vậy, lão nhị gia hỏa này, thật là người no không biết người đói khổ.

Giang Thiếu Bạch làm xong cái điêu khắc thứ ba, dừng tay, nói: “Cậu xem ba cái điêu khắc này, cái nào đẹp nhất?”

Quách Phạn nhìn mấy đồ khắc gỗ chần chờ một hồi, nói: “Đều rất xấu.”

Giang Thiếu Bạch: “……” Quách Phạn người này, thật là không có ánh mắt thưởng thức a! Nhưng kỳ thật là rất xấu, trình độ của hắn cũng chỉ đạt tiêu chuẩn của tay mới, cũng là không tồi. “Chú lùn rút cái cao bên trong đâu?”

Quách Phạn vuốt ve cằm, nói: “Nếu mà nói như vậy, thì chọn cái này đi.”

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng qua Quách Phạn chọn ra sản phẩm, gật gật đầu, nói: “Được đấy, cái này đi.”

Quách Phạn nhìn Giang Thiếu Bạch liếc mắt một cái, rầu rĩ nói: “Tôi còn cảm thấy, cậu đi mua món đồ chơi càng tốt hơn, haha.”

Giang Thiếu Bạch: “……”

……

Diệp gia.

Diệp Tinh ở nhà, có chút chờ mong nhìn chung quanh.

“Tiểu thiếu gia đang đợi người a!” Bảo mẫu hỏi.

Diệp Tinh gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Lát nữa lão sư sẽ đến.”

Bởi vì nghỉ dài hạn, Giang Thiếu Bạch đã thỉnh vài thiên giả, nhưng vì chuyện tìm kiếm Âm Hồn Mộc tương đối thuận lợi, Giang Thiếu Bạch liền trở lại trước, Giang Thiếu Bạch không nói qua với cha mẹ Diệp Tinh, chỉ gọi điện thoại nói cho Diệp Tinh, sẽ sớm qua đây xem hắn.

“Giang đồng học, hôm nay sẽ đến sao?” Bảo mẫu có chút kinh ngạc nói.

Một tiếng chuông cửa vang lên, Diệp Tinh gấp không chờ nổi lao ra hoan nghênh Giang Thiếu Bạch vào nhà.

Hai người cùng đi lên lầu, đóng cửa lại.

Bảo mẫu nhìn theo bóng dáng hai người, thầm nghĩ: tiểu thiếu gia thật đúng là thực thích vị lão sư này a!

“Lão sư, em nghe nói mấy ngày hôm trước thầy rat ay anh hùng cứu mỹ nhân! Thật là kinh hỉ nha.”

Giang Thiếu Bạch vẫy vẫy tay, nói: “Không dám, không dám.” Hắn cảm thấy không có gì ngầu cả, tên tiểu quỷ này mới tý tuổi đầu đã có một khoản tiết kiệm không nhỏ, cái đó mới càng kinh diễm.

“Lão sư, thầy có biết hay không, hiện tại rất nhiều người đều gọi thầy là anh hùng dũng cảm?” Diệp Tinh ngồi khoanh hai chân, ánh mắt sáng lên nói.

Giang Thiếu Bạch: “……” Cái danh hiệu này thật là không đúng a! Nghe thô chết đi được.

Vì cái gì Diệp Đình Vân trên người mang danh hiệu chúa tể hàng ngoại, chính là quỷ hút máu, dừng ở trên người mình, lại là cái danh hiệu anh hùng nửa mùa nhà quê chứ?

“Cậu cũng biết nhiều đấy!”

Diệp Tinh vô tội chớp chớp mắt, nói: “Cũng không biết nhiều lắm, em chỉ là dạo một vòng trên diễn đàn, trên đó, có bài viết nói, thầy cùng Diệp đường ca hiện tại đang lâm vào tình tay ba.”

“Diệp đường ca?” Giang Thiếu Bạch có chút hồ nghi nói.

Diệp Tinh gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Chính là Diệp Đình Vân! Hai người bọn em cũng có họ hang nhưng khá xa, thầy hẳn biết anh ấy, hai người cùng học viện!”

Giang Thiếu Bạch: “……” Tiểu quỷ này cùng Diệp Đình Vân thế mà lại có quan hệ thân thích sao?

“Diệp đường ca rất soái, thầy hản biết đến đi.” Diệp Tinh nói.

Giang Thiếu Bạch: “Biết, biết.” Hắn như thế nào có thể không biết? Diệp Đình Vân hẳn là rất tuấn tú, nhưng thế thì sao, đẹp traicungf chẳng thể ăn.

“Tình tay ba là chuyện như thế nào?” Chuyện hôn ước của Diệp Đình Vân, hiện tại không ai biết sao? Một khi đã như vậy? Cái quan hệ tình tay ba lại tới kiểu gì chứ?

“Hoàng Bội Bội thích Diệp Đình Vân a! Trên mạng rất nhiều người đều nói, thầy yêu thầm Hoàng Bội Bội, vì tình yêu phấn đấu quên mình.”

Giang Thiếu Bạch xoa xoa thật mạnh đầu Diệp Tinh, nói: “Tiểu quỷ, lo mà học tập, tránh xa mấy trang web kiểu đó ra, hiểu không!” Vì tình yêu phấn đấu quên mình gì đó, thật là nẫu ruột!

Diệp Tinh: “……”

“Quên không nói cái này, chỗ trú thân đã có rồi.” Giang Thiếu Bạch đem đồ khắc gỗ đặt ở trên bàn, nói: “Mau cho nó xuất hiện đi.”

Diệp Tinh nhìn đồ khắc gỗ, liền trầm tư một lúc.

Giang Thiếu Bạch đợi một hồi, Diệp Tinh có chút khó xử mở miệng, “Lão sư, A Hoàng nói, cái rối gỗ quá xấu, nhìn xem, hắn là chồn, đây không phải chồn.”

Giang Thiếu Bạch không vui nói: “Có chỗ ở là không tồi rồi, như thế nào còn kén cá chọn canh? Nhanh lên cho nó ra đi.”

Diệp Tinh có chút khó xử nói: “Cái này……”

Giang Thiếu Bạch thở dài, nói: “Phiền toái.” Tay nghề chính mình lại dởm như vậy? Không thể nào, nhất định con chồn quá làm màu.

Giang Thiếu Bạch dán một lá bùa ở trên trán Diệp Tinh, Diệp Tinh lập tức không động đậy nổi.

Giang Thiếu Bạch hướng tới ngoài cửa sổ chỉ chỉ, nói: “Mấy ngày không tới, bên ngoài tựa hồ nhiều thêm mấy tên rồi!”

Giang Thiếu Bạch đi đến bên cửa sổ, đem bùa chú trên cửa sổ bóc xuống, lại cố tình thả ra âm khí trên người.

Ngoài cửa sổ mấy tên quỷ hồn, như thu được thứ hấp dẫn, hướng tới bên trong phòng vọt vào.

Diệp Tinh mắt trừng lớn, bị dọa hồn phi phách tán.

Giang Thiếu Bạch hé miệng một hút, giống như hút mì sợi, khò khè khò khè một ngụm hết mấy quỷ hồn.

Diệp Tinh nhìn Giang Thiếu Bạch đem quỷ hồn nuốt hết, khiếp sợ mở mắt trừng trừng.

Giang Thiếu Bạch đóng cửa sổ lại, một lần nữa dán bùa chú.

Hắn tay chống nách quay đầu nhìn Diệp Tinh, lười biếng nói: “A Hoàng, ngươi tự mình ra đi, đừng chờ ta ra tay đem ngươi đánh hồn phi phách tán a!”

Diệp Tinh trừng lớn mắt, nhìn Giang Thiếu Bạch, gian nan nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy Giang Thiếu Bạch vừa rồi ăn quỷ, chính là rung cây dọa khỉ, đập núi chấn hổ.

Lão sư thật đáng sợ a! Diệp Tinh cảm thấy chân mềm nhũn, nhưng dưới tác dụng của Định Thân, run chân cũng không ngã được.

Giang Thiếu Bạch nghiêng nghiêng đầu, rất có hứng thú nhìn thần sắc hoảng sợ của Diệp Tinh, có chút phân không rõ, hoảng sợ chính là Diệp Tinh nhưng cũng là thân thể con chồn.

Giang Thiếu Bạch cảm thấy bộ dáng sợ hãi của tiểu bằng hữu, rất là thú vị, cảm thấy mình thật là tà ác, hei hei.

Giang Thiếu Bạch há mồm một hút, tức khắc, một cổ yêu khí từ trên người Diệp Tinh xông ra.

Diệp Tinh cau mày, cảm giác như trong thân thể một bộ phận bị cắt mở ra, tựa hồ còn bị ăn luôn một phần.

A Hoàng sống nhờ ở trên người Diệp Tinh cũng một khoảng thời gian khá dài, Diệp Tinh cảm giác lão sư chỉ hít một hơi, A Hoàng giống như bị đánh đến nguyên khí đại thương, như là bị lão sư —— ăn luôn.

Giang Thiếu Bạch liếm liếm môi, nói: “Trong khoảng thời gian này, vẫn luôn ăn âm khí, ngẫu nhiên thay đổi yêu khí cũng tốt.”

Đôi mắt Diệp Tinh nhấp nháy nhấp nháy, “A a a……” Kêu lên.

Giang Thiếu Bạch bóc Định Thân phù, nói: “Muốn nói gì?”

Cảm giác được mình có thể nói, Diệp Tinh gấp không chờ nổi nói: “A Hoàng, là nguyện ý ra.”

Giang Thiếu Bạch nhàn nhạt nói: “Nguyện ý ra thì đã tốt, nếu không, thầy liền ăn luôn nó, cũng như nhau.” Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vẫn là ăn luôn đi.

Diệp Tinh: “……”

Diệp Tinh nhìn một đạo chồn hư ảnh từ trên người mình chia lìa, dung nhập vào bên trong con rối.

Hư ảnh con chồn dung nhập vào con rối khắc gỗ, khắc gỗ giống như là vật sống.

Diệp Tinh cảm giác thân thể của mình, có chỗ không ổn, lại cảm giác có chút nhẹ nhàng.

Giang Thiếu Bạch đem một đạo âm khí, đánh lên con rối gỗ nhốt con chồn lại, lại thêm chút tác dụng tẩm bổ, nguyên khí đại thương của chồn cuối cùng cao một ít.

“Lão sư, vừa rồi ăn…… Quỷ? ”

Giang Thiếu Bạch vẫy vẫy tay, nói: “Không có, kỳ thật là thủ thuật che mắt.”

A Hoàng bị nhốt bên trong rối gỗ cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ: Có quỷ mới tin ngươi, ban nãy thiếu chút nữa, nó liền bị hút toàn bộ vào bụng Giang Thiếu Bạch, nếu không phải Giang Thiếu Bạch cố kỵ tiểu quỷ kia, thì nó không xong rồi.

“Thì ra là thủ thuật che mắt a!” Diệp Tinh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ở trong mắt Diệp Tinh, ăn quỷ thật sự là khẩu vị quá dị, so với ăn gà đáng sợ hơn rất nhiều.

Diệp Tinh vuốt vuốt khắc gỗ, nói: “A Hoàng, hiện tại ở nơi đây sao?”

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Hiện tại ở đây, cậu cung phụng nó như thế, còn cho ăn, không nghĩ ném nó cũng đúng.”

Diệp Tinh nhìn khắc gỗ, từ trên khắc gỗ cảm nhận được một cổ khí vừa sợ hãi lại thêm khí tức phẫn nộ.

Giang Thiếu Bạch lấy ra một chuỗi vòng tay bằng mộc, giao cho Diệp Tinh.

“Nhớ đeo cái này, vòng tay có thể chấn áp âm khí.”

Diệp Tinh trời sinh Âm Dương Nhãn, dễ dàng hấp dẫn quỷ quái, trên thực tế, lúc Giang Thiếu Bạch còn nhỏ, cũng thực hấp dẫn quỷ quái, Lão thần côn liền làm cái này vòng tay cho Giang Thiếu Bạch.

Nhưng sau này hắn thu liễm hơi thở trên người, có thể tự bảo vệ mình, vòng tay liền không có tác dụng với hắn.

Giang Thiếu Bạch lần này trở về đạo quan, vừa lúc nhìn thấy vòng tay, cảm thấy hữu dụng, liền mang về.

Diệp Tinh biết Giang Thiếu Bạch lợi hại, không hề nghi ngờ, cao hứng đem vòng tay mang vào.

Diệp Tinh đem bình gấu trúc tiết kiệm ôm ra, đưa cho Giang Thiếu Bạch, Giang Thiếu Bạch không hề do dự liền nhận.

Nhận lấy tiền tiêu vặt của tiểu bằng hữu, Giang Thiếu Bạch vẫn có chút chột dạ, nghĩ đến Diệp Tinh gia phá bùa chú, có thể bán hai vạn một trang, Bách Quang Vũ kia một khối ngọc bội, có thể bán 50 vạn, so sánh ra, vòng tay của hắn còn trân quý hơn nhiều, chỉ bán một bình tiền tiêu vặt, có thể tính như cải trắng rồi.

Giang Thiếu Bạch ở Diệp gia chơi một hồi, liền mang theo bình gấu trúc tiết kiệm đi. "