Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 496: Thủy triều ma khí




Edit: OnlyU

Thôn phệ võ hồn không ngừng vận chuyển, khiến ma khí cuồn cuộn kéo tới như vũ bão.

“Thủy triều ma khí!” Ngao Dạ trợn mắt, lẩm bẩm nói: “Sao lại như vậy?”

Trong lúc đại tu sĩ Ma tộc tu luyện, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hiện tượng thủy triều ma khí, bình thường chỉ có người tư chất xuất sắc mới khiến hiện tượng này xuất hiện.

Ngao Dạ không hiểu ra sao: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ta vốn tưởng đệ đệ ngươi là người tộc Bất tử, kết quả hắn có thể đi vào bí cảnh huyết mạch Mộc tộc, bây giờ lại đánh động Ma tộc, dẫn tới thủy triều ma khí.”

Lạc Kỳ nhíu mày: “Ta cũng không biết.”

Ngao Dạ quay đầu hỏi Diệp Đình Vân: “Còn ngươi, có biết tại sao không?”

Diệp Đình Vân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tộc Thiên Cơ cho rằng trăm tộc tại Tiên giới vốn thuộc đồng nguyên, có khả năng vì dung nhập máu của nhiều chủng tộc nên Thiếu Bạch sở hữu đặc tính của các tộc khác nhau.”

Suốt một trăm năm sống tại Tửu Thành, Giang Thiếu Bạch không tu luyện nhưng lại dùng không ít Bách Mạch Huyết Đan, đan dược này và Bách Mạch Hóa Nguyên Quyết tựa hồ có thể hỗ trợ lẫn nhau, nguyên khí trong người hắn không tăng nhưng thái cổ thánh huyết lại đậm đặc hơn trước gấp mấy lần.

Diệp Đình Vân luôn cảm thấy huyết dịch trong người Giang Thiếu Bạch có huynh hướng giống đế huyết trong truyền thuyết.

Ngao Dạ liếc nhìn cậu, trong lòng hơi lo sợ: “Ngươi cũng đang nghiên cứu truyền thừa tộc Thiên Cơ?”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ta chỉ nghiên cứu sơ sơ thôi.”

Ngao Dạ nghĩ bụng sơ sơ thôi cũng rất đáng sợ rồi.

Cậu đổi đề tài nói: “Có Tiên Hoàng Ma tộc tới.”

Lạc Kỳ nhíu mày: “Xem ra là nhìn thấy dị tượng mới tới.”

“Cũng may chỉ có một người, không phải đại sự gì.” Ngao Dạ tiếp lời.

Đứng tại khu vực, thực lực của bọn họ bị kiềm chế nhưng có thể dựa vào nhân số thắng đối phương. Diệp Đình Vân thì không lạc quan như Ngao Dạ, Giang Thiếu Bạch gây động tĩnh khá lớn, tuy hiện tại chỉ có một người đến nhưng không lâu nữa sẽ có nhiều Ma Hoàng kéo tới.

Lúc này một người có sừng trên đầu xuất hiện cách ba người không xa. Ngao Dạ nhìn thấy đối phương liền hoàn toàn yên tâm, người này chỉ là tu sĩ sơ kỳ Tiên Hoàng, không đáng bận tâm.

“Ngao Dạ Long tộc?” Già Lâu La ngạc nhiên nhìn Ngao Dạ.

Y khẽ gật đầu: “Là ta.”

Thấy Tiên Hoàng Ma tộc chú ý đến y đầu tiên, Ngao Dạ chợt vui sướng lâng lâng, mấy năm qua y luôn sống cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, vì hai người là đan sư nên mỗi lần gặp tu sĩ cùng cấp, cả hai luôn được chú ý đều tiên, Ngao Dạ có cảm giác bị xem nhẹ.



Già Lâu La quay đầu nhìn về hướng Giang Thiếu Bạch xa xa, ngạc nhiên mở to hai mắt.

Diệp Đình Vân thấy nét mặt đối phương như vậy, trong lòng bắt đầu lo lắng.

“Giang đan sư? Thì ra Giang đan sư là Ma tộc.”

Ngao Dạ nghe vậy ngạc nhiên không thôi, nghĩ bụng gã Ma tộc này dựa vào đâu mà khẳng định chắc nịch như vậy. Y còn không biết, chẳng lẽ Giang Thiếu Bạch là Ma tộc thật sao? Trước giờ y luôn cho rằng cậu em vợ là người tộc Bất tử, hiện tại Ngao Dạ không biết rõ rốt cuộc Giang Thiếu Bạch là người tộc nào luôn.

Diệp Đình Vân liếc nhìn Già Lâu La, hắn ta là Tiên Hoàng Ma tộc, năng lực phân biệt chắc chắn phải khá, hắn ta nhận Giang Thiếu Bạch là Ma tộc, chẳng lẽ vì trên người Giang Thiếu Bạch có đặc tính của Ma tộc?

Già Lâu La quay lại ba người hỏi: “Tại sao các vị đến lãnh địa Ma tộc bọn ta?”

Ngao Dạ chắp tay sau lưng nói: “Chúng ta đang đi du ngoạn.”

Diệp Đình Vân nhíu mày, năm đó Thiên Ma đại chiến, Ma tộc đại bại thế nhưng các chủng tộc không xâm lấn tinh vực Thiên Ma, vì hoàn cảnh ở đây không thích hợp các tu sĩ chủng tộc khác tu luyện. Vì nguyên nhân này mà Ma tộc có cơ hội hòa hoãn, trải qua nhiều năm nghỉ ngơi lấy sức, mặc dù tinh vực Thiên Ma không khôi phục được phồn vinh năm xưa những nguyên khí đã hồi phục ít nhiều.

Bốn người họ là Tiên Hoàng, cùng lúc xuất hiện tại địa bàn Ma tộc, tựa hồ có ý khiêu khích.

Già Lâu La lại nhìn về hướng Giang Thiếu Bạch: “Chứ không phải Giang đan sư đến nhận tổ quy tông sao?”

Ngao Dạ tự hỏi không biết Già Lâu La thật sự cho rằng Giang Thiếu Bạch là Ma tộc, hay là muốn chụp cái mũ Ma tộc cho hắn. Luyện đan sư cấp tám cực kỳ ít ỏi, có thế kéo một đan sư cấp tám về phe Ma tộc là việc có lợi mà không có hại.

Có điều e là người này tính sai rồi, Giang Thiếu Bạch tu luyện quá nhanh, sắp lên đến đỉnh Tiên Hoàng, một khi hắn bước vào cảnh giới đỉnh Tiên Hoàng, rất có thể sẽ phát điên, đến lúc đó…

***

Ma khí cuồn cuộn truyền vào người Giang Thiếu Bạch, hắn nhắm mắt lại hấp thu ma lực. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn nhìn thấy rất nhiều trụ đá, cao có thấp có, bề ngoài trụ đá được khắc hoa văn quỷ dị. Tầm nhìn mơ hồ, Giang Thiếu Bạch cố nhìn cho rõ nhưng dường như có một màn sương che khuất tầm mắt, hắn không thể nào nhìn rõ được.

Thủy triều ma khí kéo dài hơn mười ngày mới dần dần lắng xuống.

Trong thời gian ngắn ngủi này, nguyên khí trong người Giang Thiếu Bạch biến hóa nghiêng trời lệch đất

“Xong, tiêu rồi.” Ngao Dạ lắc đầu, thì thào nói.

Trong thời gian sống tại Tửu Thành, Ngao Dạ luôn quan sát nguyên lực trong người Giang Thiếu Bạch, nguyên lực không tăng lên, có một thời gian còn giảm xuống, vậy mà trong mười mấy ngày ngắn ngủi, nguyên khí trong người Giang Thiếu Bạch tăng cao, còn nhiều hơn Ngao Dạ vất vả tu luyện mấy trăm năm cộng lại.

Dựa theo tốc độ tu luyện này, cảnh giới đỉnh Tiên Hoàng đã nằm ngay trước mắt.

Già Lâu La khó hiểu liếc nhìn Ngao Dạ, sau đó hắn lên tiếng: “Không ngờ thủy triều ma khí kéo dài lâu như vậy.”

Từ trước đến nay không nhiều tu sĩ Ma tộc có thể khiến hiện tượng thủy triều ma khí xuất hiện, thông thường mà nói hiện tượng này càng kéo dài chứng tỏ tu sĩ đó có tư chất càng xuất sắc. Trong lịch sử, thủy triều ma khí thường kéo dài một hai canh giờ, rất hiếm người có thể duy trì hiện tượng suốt ba ngày trở lên.

Ngao Dạ gật đầu “à” một tiếng, vài người hiếm hoi có thể kéo dài hiện tượng này ba ngày, so sánh thì thấy mười mấy ngày là rất dài. Người có thể kéo dài thủy triều ma khí lâu như vậy lại không phải là tu sĩ Ma tộc, không biết khi Ma tộc biết chân tướng sẽ có biểu tình gì đây.

Ngao Dạ chợt cảm nhận được dao động khí tức kỳ dị.

Lạc Kỳ truyền âm hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Y hít sâu một hơi, cũng dùng truyền âm trả lời: “Không có gì, hình như có khí tức đồng tộc.”

Anh khó hiểu nói: “Có Long tộc đến đây sao?”

Ngao Dạ lắc đầu: “Không giống lắm.”

Mặt đất thình lình chấn động kịch liệt rồi nứt ra từng khe lớn, ma khí đậm đặc từ dưới lòng đất tỏa lên. Thủy triều ma khí vốn đã dừng lại, vậy mà vì cơn lốc ma khí thình lình kéo tới này, ma khí có xu hướng tụ tập lần nữa.

Giang Thiếu Bạch vẫn chưa tỉnh táo khỏi thủy triều ma khí lại nghênh đón buổi tẩy lễ ma khí khác.

Trong trăm năm sống tại Tửu Thành, thể chất của Giang Thiếu Bạch đã được rèn luyện rất nhiều lần, nếu là tu sĩ Ma tộc khác, đột nhiên hấp thu nhiều ma khí như vậy e là chịu không nổi, nhưng đối với Giang Thiếu Bạch thì lại là chuyện cỏn con. Thôn phệ võ hồn không ngừng vận chuyển, ma khí truyền vào người hắn nhanh chóng biến mất như hạt cát chìm xuống đại dương vậy.

Lúc này tiếng rồng ngâm thình lình vang lên, nghe tiếng động này, Lạc Kỳ kinh ngạc nhìn ra ngoài Minh Ma Vực, chỉ thấy mấy bộ cốt long đen như mực bay ra.



Lạc Kỳ nhíu mày: “Tộc Ma Long!”

Tộc Ma Long và tộc Chân Long của Ngao Dạ đều thuộc về Long tộc, có điều hai tộc tách ra rất xa, sau này biến thành hai chủng tộc khác nhau.

Tộc Chân Long khó có con nối dõi, mà tộc Ma Long càng nghiêm trọng hơn.

Theo Lạc Kỳ được biết thì tộc Ma Long hầu như không còn con cháu, ngược lại có khá nhiều chủng tộc có quan hệ xa xôi với bọn họ.

Có tất cả năm bộ cốt long bay ra khỏi Minh Ma Vực, chúng có hình thù dữ tợn, khiến người ta nhìn mà phát khiếp. Năm bộ xương kéo theo một cái quan tài, hình như quan tài đang phong ấn thứ gì đó.

“Đó là… Căn Nguyên Chi Thạch!” Lạc Kỳ mở to hai mắt.

Diệp Đình Vân híp mắt: “Khối Căn Nguyên Chi Thạch này cũng quá…” Cậu hít sâu một hơi, cậu vốn cho rằng Căn Nguyên Chi Thạch Mộc tộc lưu lại đã không nhỏ, bây giờ nhìn lại, Căn Nguyên Chi Thạch của Mộc tộc không nhỏ nhưng cũng không thể gọi là lớn được.

Ngao Dạ cau mày: “Chẳng lẽ là…” Năm xưa Ma tộc phát động đại chiến vì một món bảo vật, sau đó bảo vật mất tích, lẽ nào đó chính là…

Diệp Đình Vân híp mắt nhìn Ngao Dạ, không cần đoán cũng biết y đang hoài nghi điều gì.

Thứ có thể khiến các tu sĩ đỉnh Tiên Hoàng tranh giành tuyệt đối không phải vật tầm thường, nếu chính là khối Căn Nguyên Chi Thạch lớn như vậy thì có thể lý giải rồi.

Theo lời đồn, Căn Nguyên Chi Khí là vật thiết yếu khi tiến giai Tiên Đế, lúc độ kiếp hấp thu Căn Nguyên Chi Khí càng nhiều thì tỷ lệ tiến giai thành công càng lớn.

“Khối Căn Nguyên Chi Thạch này có thuộc tính gì? Sao ta cảm thấy nó có vài phần thuộc tính không gian?” Lạc Kỳ nghi ngờ hỏi.

Diệp Đình Vân ngạc nhiên: “Vậy sao? Đệ lại cảm thấy nó có thuộc tính mộc.” Có điều nó không giống mộc căn nguyên thạch cậu gặp lần trước.

Ngao Dạ nói: “Có lẽ đây là loại Căn Nguyên Chi Thạch đặc thù nhất, Hỗn Độn Căn Nguyên Thạch.”

Thông thường thì tu sĩ chỉ có thể hấp thu căn nguyên thạch có thuộc tính giống với võ hồn, nhưng Hỗn Độn Căn Nguyên Thạch là ngoại lệ, tu sĩ có võ hồn nào cũng hấp thu được. Trong tất cả các loại Căn Nguyên Chi Thạch thì nó là loại hiếm nhất.

Già Lâu La nhìn năm cốt long kéo quan tài mà đỏ cả hai mắt, hắn ta xông thẳng đến quan tài, nhưng hắn còn chưa đến gần quan tài đã bị năm bộ cốt long hợp lực tấn công, thoáng cái cơ thể đã bị xé rách.

“Sức mạnh đáng sợ!” Lạc Kỳ thì thầm.

Anh lờ mờ nhìn thấy trên mỗi bộ cốt long phóng ra sóng xung kích màu đen, năm luồng sóng hội tụ thành một chùm lớn, nháy mắt xuyên thủng lồng ngực Già Lâu La.

Diệp Đình Vân cau chặt lông mày, rõ ràng mấy con rồng tộc Ma Long đã chết rồi, thi thể bị luyện hóa thành cốt long, thế mà thực lực vẫn còn mạnh như vậy, thật là đáng sợ. Xem ra khi còn sống chúng có thực lực ít nhất là hậu kỳ Tiên Hoàng, không biết là ai đã luyện hóa thi thể chúng thành cốt long.

Ngao Dạ nhìn thấy Già Lâu La bỏ mạng mà hết hồn, nghĩ bụng dù là bảo vật khiến người ta động lòng nhưng không cần phải kích động như vậy.

Diệp Đình Vân cau mày, lo lắng nói: “Rất nhiều tu sĩ Tiên Hoàng đã đến.”

Trước đó Giang Thiếu Bạch dẫn phát thủy triều ma khí, thu hút sự chú ý của các Tiên Hoàng Ma tộc, nhưng vì chưa rõ tình hình nên bọn họ chọn cách tạm thời quan sát. Vừa nãy nếu Già Lâu La không ra tay thì những người khác đã không kiềm được mà ra tay.

Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, đang được ma khí cọ rửa, không biết hắn có chú ý thấy cốt long xuất hiện hay không.

Năm cốt long kéo quan tài nhanh chóng bay đi, trước khi đi dường như còn thoáng nhìn về phía Giang Thiếu Bạch.

Ngao Dạ nhìn theo bóng năm cốt long bay đi nhưng không ngăn cản. Tuy bốn người không ngăn cản lại có vài tu sĩ Ma tộc đuổi theo.

“Đó chính là thứ dẫn đến đại chiến đúng không?” Lạc Kỳ lên tiếng.

Ngao Dạ đáp: “Nó mất tích đã lâu, sao đột nhiên lại xuất hiện?”

Diệp Đình Vân ngập ngừng nói ra suy đoán: “Hay là Căn Nguyên Chi Thạch hấp dẫn lẫn nhau?”

Ngao Dạ lắc đầu: “Không biết.”

Căn Nguyên Chi Thạch cực kỳ hiếm hoi, không nhiều người nhìn thấy nó, ai mà biết Căn Nguyên Chi Thạch có hấp dẫn lẫn nhau không.

Cốt long bay đi, cơn lốc ma khí dần dần lắng xuống, Giang Thiếu Bạch cũng từ từ tỉnh táo lại. Ma lực toàn thân đậm đặc, khí chất khác trước rất nhiều.



Diệp Đình Vân đi đến cạnh hắn, quan tâm hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”

“Tạm thời không có chuyện gì. Ta nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị.”

“Ngươi vừa thấy năm cốt long kéo quan tài phải không?” Ngao Dạ hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy là gì?”

Giang Thiếu Bạch thi triển thuật linh hồn hóa hình, truyền cảnh tượng hắn thấy được vào thức hải mọi người.

Ngao Dạ nhìn rõ cảnh tượng hắn truyền đến, lắp bắp nói: “Đây là… Cột đá Thập Phương Thiên Vực.”

Hắn hỏi lại: “Ngươi biết đây là cái gì sao?”

Y khẽ gật đầu: “Hình vẽ trên cột đá có vẻ giống với hình vẽ trong hang động ở Long tộc.”

“Thật sao? Trên hình vẽ ở Long tộc còn ghi cái gì?”

Ngao Dạ lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

Lại không nhớ rõ, trí nhớ ông anh rể kém quá. Có điều biết nó ở Thập Phương Thiên Vực là tốt rồi.

“Cái này có vấn đề gì sao?” Diệp Đình Vân hỏi.

“Ta cảm giác các trụ đá đang triệu hoán ta.” Giang Thiếu Bạch đáp.

Ngao Dạ nhìn hắn hỏi: “Tiếp theo ngươi định đến Thập Phương Thiên Vực?”

“Ừ, ta có dự định này.”

Bốn người nói chuyện một lúc, ma khí quanh người Giang Thiếu Bạch dần dần tản bớt, khôi phục như ban đầu.

“Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây.”

Cơn lốc ma khí vừa rồi đã khiến các tu sĩ Ma tộc chú ý, có lẽ bọn họ đang nhìn chằm chằm bốn người, tiếp tục ở lại sợ rằng sẽ phải đụng độ với Ma tộc. Diệp Đình Vân không sợ bọn họ, chẳng qua đây là địa bàn của người ta, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Giang Thiếu Bạch đồng ý: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Hết chương 497