Phiên toà đầu tiên diễn ra có phần có lợi cho An Khuê, Nhật Hạ đang nhắm vào những điểm mấu chốt trong mối quan hệ bất chính của An Khuê và Hồ Phong nhằm lấy sự thương cảm từ Thẩm phán và Hội đồng xét xử đi theo hướng vụ án chỉ là tự vệ chính đáng và lỡ tay giết người, An Khuê sẽ thoát được mức án cao nhất chính là tử hình. Nhưng liệu mọi thứ có thật sự thuận lợi như thế không?!
Về đến khách sạn, Nhật Hạ không còn thấy Sương Sương đâu nửa chỉ có một dòng tin nhắn trên điện thoại
***<Chị có việc ra ngoài một chút, sau khi xong sẽ về ngay, em nhớ ăn uống và nghỉ ngơi nhé, yêu em, bảo bối> ***
Cô mỉm cười một cái rồi lại vào bàn lôi mớ văn kiện về vụ án ra xem, nhớ lại nét mặt của An Khuê khi nắm chặt tay cô kể lại mọi thứ đã trãi qua lòng cô đúng là không thể an yên.
***:“Em ấy thậm chí đã sống cuộc sống không như ý này rất nhiều năm rồi sao?!” ***
***:“Em ấy đã trãi qua khoảng thời gian kinh khủng này thế nào chứ?! Mình đã ở đâu khi em ấy cần mình nhất?!” ***
***:“Em ấy cố gắng thoát khỏi Hồ gia để cùng mình hạnh phúc thì mình lại động lòng với chị ấy?! Mình thật sự không hiểu rốt cuộc bản thân mình muốn gì nửa rồi?!” ***
Cô thả những văn kiện xuống bàn, chậm rãi đi về hướng giường, uống một tí nước được đặt trên tủ nhỏ cạnh giường, cơn buồn ngủ đột nhiên lại trỗi dậy, cô thậm chí còn không nghĩ bản thân lại chìm vào giấc ngủ nhanh đến vậy, lẽ nào ly nước có vấn đề sao?!
…
PHÒNG GIAM
Giọng một vị cảnh sát nhỏ nhẹ
**“Mời tiểu thư đi hướng này” **
Vâng, chính là Sương Sương - đại tiểu thư Âu Dương Tuyết, đích thân vào tận phòng giam để thăm An Khuê, ý tốt thì chưa chắc nhưng chắc chắn không phải điều tốt lành gì.
Một vị cảnh sát khác đến ngay phòng giam An Khuê cất giọng **- “Cô An Khuê có người muốn gặp cô” **
**“Được” **- An Khuê đứng dậy bán tín bán nghi đi theo vị cảnh sát đó đến một căn phòng kín được sắp xếp sẵn, bên trong Sương Sương đã ngồi đó tự bao giờ.
An Khuê từ từ bước vào trong, cánh cửa cũng được cảnh sát cẩn thận đóng kín, Sương Sương xoay ghế về hướng An Khuê mỉm cười - "Chào em - An Khuê, ngồi đi"
An Khuê im lặng tiến đến vài bước rồi ngồi xuống
**“Chị tìm em có việc gì sao?!” **
Sương Sương lại mỉm cười, cử chỉ đúng là không có gì tốt cả
**“Chị nghe nói em và Nhật Hạ là thanh mai trúc mã và còn có thời gian yêu nhau trước đây sao?!” **
An Khuê chau mài **- “Sao chị lại biết chuyện đó?!” **
Sương Sương đứng dậy đi về hướng An Khuê, hai tay vịn vào thành ghế, An Khuê vốn dĩ không có bất kì một hành động phản ứng nào cứ mặc Sương Sương muốn nói gì hay làm gì đều được.
Sương Sương kề sát tai thỏ thẻ **- “Chị chỉ muốn đến đây để nói em nghe vài chuyện, mà đáng lý em phải có quyền được biết thôi” **
**“Chị muốn nói gì cứ nói đi” **
**“Chị vốn không hiểu vì sao em lại có thể giết Hồ Phong?! Gã ta vốn không phải một kẻ yếu ớt?! Chỉ có hai chúng ta chị nghĩ em nên thành thật với lòng mình, có đúng không?!” **
Sương Sương rảo bước về lại ghế của mình,hai bàn tay chống vào nhau đan chéo trước mặt, chân thì vắt vẻo nhìn An Khuê với ánh mắt có 9 phần khinh rẻ.
**“Chị rốt cuộc là đang đứng về phía nào?! Hồ gia cố tình đưa chị đến đây để thuyết phục em nhận tội sao?!” **
**“Hmmm! Em ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ?! Em làm mọi thứ chẳng phải vì muốn về bên cạnh Nhật Hạ sao?! Nhưng nếu Nhật Hạ hiện tại chẳng còn yêu em nửa thì sao?!” **
**“Không thể nào, chị ấy sẽ không như thế” **
Sương Sương bật cười, một nụ cười đắc ý đến mức nó khiến An Khuê có một loại cảm giác cực kì khó chịu lẫn bất an, người trước mặt liệu rằng biết bao nhiêu % về cô chứ?!
**“An Khuê nè, chị vốn dĩ không đến đây để nói những chuyện không có thật, em liệu hiểu bao nhiêu % về Nhật Hạ?! Bọn em vốn đã xa cách tận 10 năm, trong 10 năm đó em có biết Nhật Hạ đã trãi qua những gì không?! Trên người Nhật Hạ có bao nhiêu vết sẹo, lịch trình trị liệu tâm lý ra sao?! Loại thuốc em ấy uống thế nào em biết chứ?!” **
An Khuê như đứng tròng, rõ ràng những điều mà Sương Sương vừa nói, bản thân An Khuê thật sự chẳng biết một thứ nào cả, rõ ràng Nhật Hạ không từng nhắc qua, hơn nửa trong lòng Nhật Hạ chỉ muốn kí ức của An Khuê mãi mãi là một trang giấy trắng thuần khiết và xinh đẹp không muốn nó nhuốm lấy một vệt mực nào cả, nhưng điều đó đã vô tình khiến An Khuê thành một kẻ vô tâm!
**“Ý chị muốn nói gì?!” **
**“Nhật Hạ đã trãi qua bạo hành bởi chính cuộc hôn nhân của mình, 10 năm chính xác là 10 năm cho mọi thứ tệ hại đó?! Khi đó em ở đâu?! Em đã rời đi không có lấy một lời từ biệt, chính vì em - em ấy mới chấp nhận cuộc hôn nhân oan trái đó, vì em mà đến cuối cùng em ấy cũng bị cuongbuc y như em, tâm lý ảnh hướng đến mức phải điều trị uống thuốc suốt gần 10 năm trời, khi đó em ở đâu?! Em lấy tư cách gì để quay lại tìm em ấy?! Lấy gì để vẽ lại mọi thứ tốt đẹp cho em ấy đây?! Nói đi?!” **
An Khuê không thể kìm nén mà nắm lấy cổ áo Sương Sương
"Chị nói dối, có phải chị đang nói dối không?!"
**“Em ấy hiện tại là người yêu của chị, chị không cho phép ai làm tổn thương em ấy, kể cả người em ấy muốn bảo vệ là em, em nghe rõ chưa?!” **
Nắm tay của An Khuê càng siết chặt hơn, cơn tức giận lẫn một chút tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt ấy, ánh mắt cô chuyển đỏ, mọi thứ mà Sương Sương vừa nói như mũi giáo xuyên thẳng qua tim mình, An Khuê kích động tột độ
"Chị nói dối, tất cả đều là nói dối, chị gạt tôi"
Sương Sương gạt tay An Khuê ra khỏi người mình, điềm tĩnh đáp lời **- “Nói dối?! Lừa gạt?! Em nghĩ bản thân mình đang ở vị trí nào trong tim Nhật Hạ?! Em ấy thậm chí chỉ có ý nghĩ cứu em ra bất chấp đi ngược quy tắc của chính mình, nhưng em ấy vốn dĩ không muốn tiếp tục cùng em đi tiếp con đường sau này, em tỉnh táo lại đi, nếu em là kẻ giết người hà cớ lôi cả thanh danh em ấy gầy dựng đi cùng em xuống hố sâu kia chứ?!” **
An Khuê vừa khóc vừa hét lớn
**“Chị đi đi, tôi không muốn nhìn thấy chị, chị đi đi” **
**“Được chị sẽ đi. Nhưng chị nhắc nhở cho em biết, nếu mọi thứ đi xa hơn, chị buộc phải lựa chọn thay em ấy, chị nghĩ em là người thông minh, nên em biết mình phải làm gì rồi chứ?!” **
Trước khi rời đi Sương Sương còn quay lại nhìn An Khuê ủ rủ ở đó một cách đáng thương mà nói
"Còn Hồ Phong, đáng lẽ hắn nên dứt khoác khiến em biến mất thì hắn đã không mất mạng"
Sương Sương dứt khoát rời đi, mọi thứ mà Sương Sương muốn vốn dĩ chỉ là một kết cục hoàn hảo, chỉ muốn An Khuê biết khó mà lui, bản thân Sương Sương cũng không muốn dồn ép An Khuê đến đường cùng vì Sương Sương biết Nhật Hạ sẽ không yên lòng.