Trong mắt Nhật Hạ - An Khuê chính là một tín ngưỡng, một tín ngưỡng mà cả đời này có lẽ sẽ chẳng có ai có thế thay thế nó! Nhưng có quá sớm để nói điều này không?! Khi cả hai còn quá trẻ, còn bao nhiêu hoài bão, lí tưởng cần đạt được?!
Nhật Hạ thích theo chuyên ngành Luật sư, nhưng còn An Khuê lại thích theo chuyên ngành Quản trị kinh doanh, mục tiêu của cả hai khác nhau, xuất phát điểm cũng tuyệt nhiên khác nhau.
Trong mắt Nhật Hạ không tồn tại suy nghĩ phân biệt giai cấp hay tính cách gia trưởng chiếm hữu, Nhật Hạ luôn luôn tôn trọng mọi quyết định của An Khuê, cũng chưa từng nhìn hoàn cảnh gia đình cô mà đánh giá.
Còn với An Khuê tuy không nói ra, nhưng trong lòng cô luôn có một chướng ngại vật tâm lý xứng hay không xứng khi sánh đôi cùng Nhật Hạ, đó cũng là một trong số những lý do khiến cô cố gắng để ngang bằng vị trí xuất phát với Nhật Hạ.
Liệu họ có thật sự sẽ hạnh phúc cùng nhau không?!
......................
...Những ngày sau đó......
Kỳ thi học kì 1 cũng vừa kết thúc, tổng kết toàn khối 12 cho kết quả tên của An Khuê lẫn Nhật Hạ đang ở top dẫn đầu toàn trường, An Khuê còn là học sinh chuyên Toán của trường, có lẽ đây là cơ hội tốt để cô có được một suất học bổng khi thi vào chuyên ngành mà mình đã chọn ở Đại Học!
Điều này tuyệt nhiên được thầy cô lẫn những bạn bè không có ác cảm với An Khuê ủng hộ, vì cô vốn luôn là một học sinh hoà đồng vui vẻ và giúp đỡ bạn bè, tính tình vốn hiền lành nên cũng được bạn bè thương mến, dĩ nhiên cũng có một số ít kẻ không thích cô!
Giờ giải lao ở sau hậu viên đúng là rất mát mẻ, tán cây xanh mát trãi dài từ phía hành lang ra tận giữa sân, có làn gió nhẹ thổi những chiếc lá vàng dưới sân trường tung bay, nhìn đúng là rất vui mắt, âm thanh xào xạc của lá cây cũng giống như một âm thanh chữa lành êm dịu của buổi trưa ôi ả vậy!
Xung quanh thì có bạn bè đá cầu, nhảy dây, bóng chuyền đều có cả, âm thanh đúng là hỗn tạp một chút nhưng đổi lại không khí cũng rất náo nhiệt, vui tươi của tuổi học trò, cô đang ngồi ở băng ghế đá gần dãy hành lang lớp, xem lại những đề Toán thi học sinh giỏi cấp Thành phố năm rồi mà chăm chú đến độ, Nhật Hạ đã ngồi cạnh bên từ bao giờ mà cô cũng không hề hay biết, ánh mắt cứ dán vào quyển sách trên tay!
Nhật Hạ cũng chẳng muốn làm phiền, cứ thế im lặng ngồi bên cạnh quan sát, nét đẹp thuần khiết đến nổi như cuốn Nhật Hạ vào thế giới của những màu sắc tươi đẹp, như kiểu có thể xuyên thấu được cõi lòng đang thổn thức - con tim đang loạn nhịp ở bên trong l*иg ngực trái của Nhật Hạ vậy!
Nhật Hạ lẳng lặng nhìn ngắm đến say mê, liền bất giác tạch lưỡi cảm thán trước vẻ đẹp ấy - "Khuê yêu dấu nè. Sau này ổn định sự nghiệp chúng ta sẽ kết hôn nhé!!!"
Câu nói này như thức tỉnh được sự tập trung của An Khuê vậy, ánh mắt cô chợt nhìn sang hướng Nhật Hạ đang ngồi bên cạnh, nét mặt có chút thẩn thờ, nhìn nét mặt cô ngơ ngác đến đáng yêu, cô liền nhẹ giọng hỏi lại - "Hả?! Hạ vừa nói gì?! Xin lỗi Khuê chăm chú quá nên cũng không hay Hạ đã đến từ bao giờ"
Nhật Hạ chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng vén những sợi tóc đang hiên ngang chiếm lĩnh nửa bên má xinh xắn của cô sang một bên, nhẹ đưa chai nước suối vào tay cô, giọng điệu nuông chiều - "Khuê uống đi. Hạ nói là chúng ta kết hôn nhé!!!"
Câu nói này sốc đến mức đột nhiên cô tròn xoe mắt kinh ngạc, tay bấu chặt lấy chai nước Nhật Hạ vừa đưa như cách giúp mình đừng hoảng hốt lên vậy, giọng đột nhiên lấp ba lấp bấp hỏi lại - "Sao cơ?! Kết hôn á?! Chúng ta sao?!"
Xem cô kinh ngạc đến mức không kiểm soát được ngôn từ nửa rồi, cứ nói những câu lấp lửng không rõ nghĩa, càng làm cho Nhật Hạ cảm thấy cô thật sự đáng yêu đến mức chỉ muốn ôm trọn vào lòng bao bọc, vì sợ để cô rời đi ắt hẳn sẽ liền xảy ra chuyện mất
"Khuê có đồng ý không?! Chúng ta lập ra một lời hứa ước hẹn với nhau đi được không?! 5 năm nửa, à không 10 năm nửa - sau khi chúng ta ổn định cuộc sống và theo đuổi được lý tưởng, nhất định sẽ về chung một nhà được không?!"
Cô hạnh phúc đến mức chỉ biết cười tít mắt gật đầu, ba ngón tay ở giữa của Nhật Hạ chạm vào lòng bàn tay, chỉ còn chừa ngón út và ngón cái đưa ra trước mắt cô - "Chúng ta móc nghéo đi được chứ?! Coi như lời hứa này sẽ chính thức hiệu nghiệm!"
Cô cũng làm giống Nhật Hạ, hai ngón út móc chặt vào nhau, hai ngón cái khẽ chạm ở điểm đầu như cách họ tôn trọng nhau - yêu thương nhau - che chở nhau và bên cạnh nhau vậy!
"Được! Khuê đồng ý với lời hứa này, Khuê hứa sau này nhất định sẽ về chung một nhà với Hạ sau khi mọi thứ đã ổn định và an yên"
"Nhất định" - cả hai đã ký giao kết 10 năm, có lẽ là móc thời gian đủ lâu - đủ dài để họ có thể khẳng định được sự ổn định và an yên trong cuộc sống của chính mình để có thể nắm lấy tay nhau một cách chắc chắn - trọn vẹn và thực hiện lời hứa trăm năm bên nhau của mình!
Nụ cười hạnh phúc hôm nay, họ tin rằng cho dù có là bao nhiêu lâu đi nửa, thì nó sẽ vẫn mãi giữ nguyên được ý nghĩa như thế này!
"Hạ à! Khuê yêu Hạ!"
"Hạ cũng yêu Khuê, sau này khi về chung nhà sẽ không gọi nhau là tên nửa, mà sẽ gọi nhau là bạn đời hay bất kể một ngôn ngữ tình yêu nào mà Khuê muốn, như bảo bối - cục cưng hay là vợ đều được cả"
Cô nắm lấy bàn tay ấm áp của Nhật Hạ, nụ cười hạnh phúc đến mức khiến má cô ửng hồng - "Sến chết được, nhưng nếu ngày đó đến, thì Hạ muốn gọi là gì Khuê cũng tuyệt nhiên chiều lòng nghe theo, vì khi đó Hạ chính là một nửa mảnh ghép cuối cùng của cuộc đời Khuê!"
Nhật Hạ gật đầu mỉm cười, nụ cười cả hai tuyệt nhiên hạnh phúc đến viên mãn!
Đúng là tình yêu của tuổi trẻ - nhiệt huyết - nồng cháy và máu lửa, nhưng liệu sau này đủ chín chắn và trãi đời thì liệu họ có dành cho nhau những điều này của tuổi 18 thanh xuân nửa hay không?! Hay chỉ là những vụn vỡ chấp vá của thứ gọi là trãi nghiệm đủ lâu?!