Nhật Hạ đã thật sự thay đổi quyết định của mình?!
Vậy ra tình cảm trước kia với An Khuê cũng chỉ là một thời thanh xuân tươi đẹp,họ vốn dĩ đã không có cách nào đi bên cạnh đối phương nửa rồi, nhưng quyết định ấy có thật sự khiến họ trở nên hạnh phúc?!
Một buổi sáng tinh sương của một ngày mới tràn đầy năng lượng, vẫn là những cái ôm thật chặt, vẫn là một chút hương thơm dịu nhẹ phát ra từ cơ thể, Nhật Hạ dụi đầu vào ngực Sương Sương ưa a vài tiếng rồi từ từ mở mắt, bàn tay mềm mại vẫn ôm chặt lấy Sương Sương, mỉm cười.
Nhật Hạ vừa định rời khỏi giường, vòng tay của Sương Sương lại trực tiếp bao phủ lấy thân thể quyến rũ ấy, kéo mạnh cô về hướng mình, yên vị trên người mình giữ chặt - **“Em định đi đâu?!” **
"Dĩ nhiên là đi tắm rồi, trời đã sáng rồi đó chị còn muốn ngủ nướng đến bao giờ?! Mau thả em ra đi"
Vòng tay lại siết chặt
**“Một tí nửa thôi có được không?!” **
Cô thở dài một tiếng rồi nằm im, như một chú cún con vậy.
Cả người cô đều cứ thế nằm sấp lên người Sương Sương đầy yên ả, vòng tay cứ thế giữ chặt khiến thân thể cô áp thật sát vào người Sương Sương, từng nhịp đập con tim của Sương Sương cô nghe rõ đến lạ kì, chẳng phải vì tai cô đang ở giữa ngực trái hay sao chứ.
Mãi đến một hồi sau, Sương Sương cựa quậy, hôn nhẹ lên mái tóc thơm mùi hoa lyly của cô **- “Bảo bối, chị đói” **
Cô ngẩng đầu nhìn Sương Sương
**“Vậy thì mau đi tắm đi, em sẽ kêu bếp chuẩn bị thức ăn cho chị, hôm nay chị muốn ăn gì?!” **
Sương Sương dứt khoát **- “Ăn em đó - tiểu bảo bối” **
Sương Sương trựa tiếp giữ chặt, bế hẳn cô vào phòng tắm bằng nét mặt ngáy ngủ, đúng là lưu manh vô đối
**“Áaaaaaa thả em xuống đi” **
Sương Sương vẫn im lặng không đáp
Cô khẩn trương nói bồi
**“Chẳng phải tối qua chúng ta đã…” **
Sương Sương liền ra hiệu **“Suỵt!” **- nhìn thẳng vào mắt cô
**“Chuyện đêm qua là chuyện đêm qua, chị muốn tắm cho em” **
Cô cựa quậy phản đối
**“Không cần đâu, em tự tắm được mà” **
**“Không được cãi! Em còn cãi để xem em còn bước khỏi giường được không?!” **
**“Lưu manh” **
Sương Sương chỉ mỉm cười đắc ý!
Có lẽ những điều này Sương Sương đã đợi chờ rất lâu rồi, cảm giác được bên cạnh người mình yêu đúng là rất tốt.
Những ngày tháng bình yên cũng dần dần trôi đi, Nhật Hạ có cuộc sống riêng của mình - An Khuê cũng có cuộc sống riêng của mình, mọi thứ tưởng chừng đã ngã ngũ nhưng dĩ nhiên là không phải thế rồi.
…
*2 tuần sau… *
Trái lại với nắng ấm ôn hoà của thành phố A - thì ở thành phố B hôm nay mưa giăng khắp lối, mưa to gió lớn đến mức sấp chớp đùng đùng, mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, bên ngoài toà dinh thự rộng lớn của Hồ Gia, hàng loạt xe cấp cứu lẫn xe cảnh sát chớp nháy liên tục bên ngoài dưới cái tiết trời mưa gió.
Khi cảnh sát ập vào nhìn thấy trong phòng chỉ có mỗi cô - An Khuê cùng hung khí bên cạnh, trước mặt chính là Hồ Phong nằm trên nền máu me be bét trong trạng thái loả lồ, còn cô bên cạnh quần áo cũng xộc xệch, nước mắt kèm nhèm, ngay sau đó cô bị cảnh sát đưa về đồn vì cô chính là nghi phạm duy nhất tại hiện trường.
"Xin lỗi mời cô theo chúng tôi, cô có thể không trả lời, nhưng những gì cô nói sẽ dùng làm bằng chứng trước toà"
Hồ Phong trong tình trạng nguy kịch được đưa lên băng ca, trên đường trở về bệnh viện anh được xác định đã tử vong với nhiều vết đâm trên người, toàn bộ đều nằm ở những động mạch chủ gây mất máu dẫn đến cái chết.
Tại phòng tạm giam cô hoảng hốt không nói bất kì lời nào, mọi câu hỏi của cảnh sát đều bị cô từ chối
**“Cô An Khuê đúng không?! Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?!” **
Giọng cô run rẩy, ánh mắt hoảng sợ
"Tôi muốn gọi luật sư!"
"Cô An Khuê cô nên thành thật thì hơn, động cơ gây án của cô là vì điều gì chứ?!"
Cô nhìn thẳng vào mặt cảnh sát
**“Tôi nói tôi muốn gọi Luật Sư, phiền anh cảnh sát” **
Anh cảnh sát đành nghe theo
**“Được! Cô muốn gọi cho ai?!” **
Cô dứt khoát đáp
"Luật sư Nhật Hạ"
Có lẽ trong tình huống này cô không còn đủ tỉnh táo để trả lời những câu hỏi từ phía cảnh sát, gọi Luật sư chính là biện pháp tốt nhất lúc này.
Theo yêu cầu của An Khuê - dĩ nhiên cảnh sát phải bảo đảm quyền lợi của cô vì cô chỉ mới là nghi phạm không phải tội phạm nên không thể khước từ yêu cầu của cô!
Hơn nửa nạn nhân là Hồ Phong đã chết, thứ cảnh sát cần làm chính là tìm ra hung thủ, mọi chuyện vẫn còn đang là ẩn số không thể buộc tội cô ngay lúc này được, vẫn hơn là gọi luật sư cho cô.
Giữa đêm khuya tình lặng Nhật Hạ nhận được một cuộc gọi từ số lạ, cô ngáy ngủ mò lấy chiếc điện thoại tắt ngang, mãi đến một lúc thì cô mới nhấc máy
{Nhật Hạ xin nghe. Ai đó ạ?!}
Bên đầu dây bên kia vọng lại âm thanh của một người đàn ông, giọng điệu nghiêm nghị
***{Chào cô, chẳng hay cô có phải là Luật sư Nhật Hạ không?!} ***
{Vâng là tôi ạ, xin hỏi anh là ai?!}
{Tôi là cảnh sát của thành phố B, hiện tại đang thụ lý một vụ án mạng tại Hồ gia, nghi phạm là bà An Khuê có đề nghị tìm luật sư là cô Nhật Hạ, chẳng hay cô có thể đến đây không?!}
Cô có chút hốt hoảng, giọng lấp bấp
{Dĩ nhiên là được, tôi sẽ lập tức đến ngay}
Nhật Hạ hối hả bước xuống giường, điều này cũng liền khiến Sương Sương giật mình, dáng vẻ ngáy ngủ kèm một chút mơ màng **- “Có chuyện gì vậy em?!” **
Giọng cô hối hả gấp gáp
**“Em phải đến thành phố B ngay bây giờ, An Khuê đã xảy ra chuyện rồi” **
Sương Sương nắm lấy tay cô
**“Bình tĩnh đã Hạ Hạ, em thế này sao có thể giải quyết vấn đề chứ?! Chị đi cùng em” **
Cô gật đầu!
Thế là họ thay quần áo rồi cùng nhau ra sân bay, book chuyến bay gần nhất đi đến thành phố B, liệu rằng An Khuê có thật sự đã giết chết Hồ Phong không?! Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!