Mọi thứ đều đã dần đến hồi kết thúc nhưng rõ ràng hạnh phúc vẫn đang tắt đường, liệu nó có đến kịp lúc bình mình ló dạng vào ngày tiếp theo không?!
Những ngày tháng sau đó cả An Khuê lẫn Nhật Hạ vẫn đang bình yên với những điều đã và đang diễn ra, nhưng để An Khuê thực hiện được kế hoạch của mình đúng là không dễ dàng, thứ mà An Khuê muốn làm sau cùng chính là chính tay lấy mạng của Hồ Phong - mọi thứ sẽ kết thúc chứ?!
**Dinh thự Âu Dương! **
"Sao em lại không ngủ sớm đi?!" - là giọng nói của Sương Sương, khi vô tình nhìn thấy Nhật Hạ vẫn đang cố gắng hoàn thành mớ văn kiện cho một vụ án liên quan đến mưu sát, mọi chứng cứ đều bất lợi với thân chủ của Nhật Hạ, nếu theo hồ sơ cho thấy trong vụ án đã xuất hiện thêm một nhân chứng được bên phía nguyên đơn mang ra làm con át chủ bài, nếu lời khai đó được thông qua thân chủ của Nhật Hạ sẽ phải lãnh mức án tù tương xứng - nhưng dĩ nhiên thân chủ của Nhật Hạ là bị vu khống - trách nhiệm của Nhật Hạ chính là giúp thân chủ thoát khỏi việc bị toà tuyên án
Nhật Hạ mỉm cười, tạm dừng hành động đang làm
**“Em đang coi một số văn kiện của vụ án xem xem có bỏ sót một chi tiết nào không thôi, không phiền chị chứ?!” **
Sương Sương đặt tách trà nóng xuống bàn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cô một cách nâng niu
**“Chẳng lẽ em vì muốn giúp đương sự của mình mà bán mạng đó chứ?! Anh ta vốn dĩ chỉ nói một chữ oan, em lại dốc tận tâm đến quên ăn quên ngủ sao?! Vậy thì chị sẽ xót lắm” **
Giọng cô vẫn chăm chú - **“Chị nói xem, nếu nhân chứng kia cho lời khai bất lợi với thân chủ, chị nghĩ khả năng thắng vụ này sẽ là bao nhiêu phần trăm?!” **
Sương Sương chỉ bật cười, ánh mắt vạn phần nuông chiều nhìn cô - **“Sao em lại nghĩ lời khai của nhân chứng sẽ giúp bên nguyên thắng kiện, nhìn mọi chứng cứ cho thấy, thân chủ của chúng ta không có mặt tại thời điểm xảy ra vụ án, nhưng anh ta lại vô tình không có nhân chứng thời gian, nếu như lời anh ta nói là sự thật thì nhân chứng mục kích lần này có vấn đề, em xem em mệt đến mức không thể phân tích được vấn đề rồi, mau đi ngủ thôi” **
Sương Sương nhanh nhẹn bế cô lên trước sự ngỡ ngàng, đúng là cô đã quá mệt rồi, còn chẳng phải vì trong lòng cô đang phân tán bởi lần gặp trước đó với An Khuê sao chứ?! Ánh mắt - lời nói - nụ cười tất thẩy đều nằm trong trí nhớ của cô, mọi cảm xúc hôm đó đều như mới xảy ra, cô hoàn toàn không thể làm tốt những vấn đề khác, Sương Sương xuất hiện lúc này đúng là rất đúng lúc.
Đặt nhẹ cô xuống giường, môi Sương Sương còn chạm nhẹ vào môi cô **- “Nào ngủ ngon” **
Sương Sương vừa xoay người, cô liền nắm lấy cánh tay Sương Sương **- “Hay là hôm nay chị ngủ cùng giường với em đi?!” **
Ánh mắt cô đúng là đợi chờ, hiếm khi cô lại chủ động dĩ nhiên Sương Sương làm sao lại từ chối, Sương Sương cầu còn không kịp nửa là **- “Được, chị ngủ cùng em” **
Sương Sương tắt đèn ngủ, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, dĩ nhiên là cảm giác rất tuyệt rồi.
Sương Sương im lặng.
Cô liền lấy một hơi thật sâu rồi nói
**“Chị Sương Sương à?!” **
Một thanh âm dứt khoát từ Sương Sương -** “Hửm?!”**
Giọng cô có chút ngập ngừng, xoay nhẹ về hướng Sương Sương **- “Chị còn tình cảm với em không?!” **
Sương Sương nghiêng đầu nhìn về hướng cô, ánh đèn vàng có tí mờ nhạt làm cho gương mặt cô có chút mờ ảo
**“Sao lại hỏi chị câu này?! Em là muốn khuyên chị đừng yêu em nửa đúng không?!” **
Cô im lặng, trái tim cô bỗng có chút loạn nhịp với ánh mắt có phần đượm buồn của Sương Sương, nếu nói đây là sự rung động cũng đúng thôi, vì trong mắt Sương Sương cô luôn luôn là một nàng công chúa cần được nâng niu, thậm chí đến cả một bước cũng không nỡ rời, còn vì cô mà triệt hạ nhà họ Đình, có lẽ những cử chỉ dịu dàng lẫn những hi sinh thầm lặng của Sương Sương đã dần dần cảm hoá trái tim vốn dĩ bản thân cô nghĩ rằng nó thuộc về An Khuê.
Cô chống nhẹ tay vươn người về hướng Sương Sương, đặt lên môi Sương Sương một nụ hôn rồi nhẹ nhàng rời khỏi, nhịp tim cả hai bỗng dâng cao, ánh mắt nhìn về đối phương rất hạnh phúc, cô nuốt nhẹ nước bọt xuống cổ họng để thấm giọng rồi lại nói -** “Không phải! Em chỉ muốn biết là vì em muốn…” - cô bỗng ngập ngừng - “Em muốn… muốn chúng ta tiến thêm một bước nửa có được không?!” **
Sương Sương nghe câu nói này đột ngột không hiểu, rốt cuộc là vì bản thân nghe nhầm hay là vì những hành động nhỏ của mình đã được hồi đáp, cô đột nhiên sửng người, nét mặt đúng là có chút hốt hoảng
"Nếu chị không thể chấp nhận em, em có thể…" - giọng nói của cô bỗng ngưng lại, thay vào đó là một âm thanh “Ưm~” phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn của cô khi bất ngờ Sương Sương chạm môi mình vào đó, nụ hôn dần trở nên ướt át hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe được âm thanh đặc trưng của hai đôi môi chạm nhau và những âm thanh không rõ phát ra từ cổ họng của họ.
Được đà đôi bàn tay thon dài còn tham lam sờ soạng vào thân thể mềm mại của cô,những chiếc cúc áo bỗng bị đôi bàn tay ấy tháo gỡ, rất nhanh rất nhanh vòng 1 đã hiện ra thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn mờ nhạt gọi mời, Sương Sương rời khỏi nụ hôn ấy, giọng gấp gáp mở lời
**“Chị có thể không?!” **
Cô liền khẽ gật đầu!
Rất nhanh sự tấn công ấy đã dịch chuyển xuống bên dưới rồi tìm đến một vị trí thuận lợi, vừa ấm vừa căng tròn lại vừa mềm mịn, Sương Sương như một đứa bé mải mê nhào nặn, xoa dịu và nếm thử chúng - một bàn tay cô bấu chặt ga giường, tay còn lại ghì chặt mái tóc của Sương Sương,từng đợt từng đợt như một cơn sóng uốn lượn, cứ mỗi nhịp lên cao lại như thể một lần bị chiếm dụng, bên ngực trái căng phồng, những âm thanh có phần khơi gợi được phát ra lúc trầm lúc bổng - một tiếng hét nhẹ vang lên cũng là lúc chiếc thuyền bị đục thủng, nhưng làn nước ồ ạt tràn ra, mỗi một chút đều là cốt ý muốn nhấn chìm.
Giọng điệu Sương Sương bỗng dưng cao trào
"Hạ…Hạ… nói em yêu chị được không?!"
Hơi thở gấp gáp kèm một chút khẩn trương, vẫn không thể làm mờ đi thứ âm thanh êm tai ấy
**“Chị Sương Sương… em …yêu… chị” **- trong câu nói mang kèm theo nhịp thở hất, mỗi một từ đều như là từng con sóng, không cách nào yên ả thốt nên cả, những thanh âm yêu thương kia như cách mà cô muốn đáp lại tình cảm của Sương Sương vậy!
**“Hạ Hạ! Chị cũng yêu em” **
**“Ah~… c…h…ị… S…” **
Sương Sương vốn đã đợi cái ngày này rất lâu, chẳng qua bản thân Sương Sương không thể nghĩ được rằng sau tất cả mọi thứ Nhật Hạ lại là người chủ động, không còn là mượn men say nửa, mà là sự tình nguyện tuyệt đối.