Thân Chủ Tôi Là Người Tình

Chương 47: Kẻ ẩn danh




…**PHÒNG VIP TẠI MỘT QUÁN BAR **…

Không khí đúng là rộn ràng, những kẻ vào đây toàn là những kẻ mua vui, tiếng nhạc bên ngoài căn phòng xập xình lớn đến mức dù đang trong phòng cách âm vẫn thấy không khí thật tuyệt.

Nhìn toàn cảnh quán Bar từ trên tầng 2 xuống, có thể nhìn thấy rõ mồn một mọi sự chuyển động bên dưới, lớp lớp người người nhảy múa cùng nhau, nâng ly chúc mừng thậm chí là những kẻ thất tình cũng bọn chen vào chốn phồn hoa này để tìm đối tượng mới.

Một kẻ chuyên bán thông tin mật đang hớn hở đếm sấp tiền trong vali được đặt trên bàn một cách thích thú, sau đêm nay hắn đột nhiên trở nên giàu có với số tiền vài triệu đô mà đại thiếu gia Hồ gia chi trả - là trả vì mục đích gì á?! Dĩ nhiên là trả vì những đoạn ghi âm hắn có được từ cuộc hội thoại giữa An Khuê và Nhật Hạ rồi.

**“Đa tạ thiếu gia Hồ, tiền đúng là rất thơm, nếu còn kèo làm ăn nào khác, cậu có thể kêu tôi, tôi nhất định sẽ không chối từ, xin phép” **

**“Dĩ nhiên rồi” **- hắn là một hacker chuyên hack những thông tin mạng viễn thông, những cuộc gọi thế này đa số đều là thuộc bảo mật của nhà mạng, nếu muốn có nó dĩ nhiên phải kèm lí do hoặc chỉ đơn giản là rất nhiều tiền.

Hồ Phong cười nhếch mép nâng ly rượu trên tay, nhấm nháp một ngụm, đúng là rượu ngon, ngon hơn là vì cái gai trong mắt đột nhiên cũng được tháo bỏ.

**“Đúng là đàn bà ngu xuẩn, cô nghĩ cứ mãi yên vị ở đó mãi được sao?! Lão già đó chắc đang điên tiết lên vì bị cô cấm sừng rồi” **- anh phá lên cười to giữa muôn vàn sự thích thú trỗi dậy, đúng hơn anh muốn giết An Khuê, nhưng như thế lại quá dễ dàng, chi bằng để cô và bố mình tàn sát anh ngồi không hưởng lợi vẫn hơn mà.

**“Muốn đấu với tôi - cô đúng là không tự lượng sức” **.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Sau Khi Ngoài Ý Muốn Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn
4. Tâm Niệm Em Đã Lâu
=====================================

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh liền trở nên khó chịu quát lớn **- “Là ai?!” **

Từ bên ngoài một người con gái trắng trẻo đẹp đẽ bước vào, nhìn thoáng qua dĩ nhiên đẹp hơn các cô gái hầu rượu dưới kia nhiều lần rồi, phong cách cũng thật là khiến người nhìn tò mò về giới tính **- “Cô là ai?!” **

Cô gái khẽ bước đến chỗ anh, ngồi xuống, tự rót cho mình một ly, không quên nâng ly chạm vào thành ly của anh, anh dĩ nhiên không phản ứng chỉ cảm thấy có chút thú vị

**“Cạn đi” **- một âm thanh bỗng êm tai đến mức anh rất tò mò rốt cuộc người trước mắt là đồ cúng hay là đồ ăn

Anh nâng ly uống cạn nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn về hướng cô gái ấy, thậm chí còn không chớp mắt.

Cô gái kia đặt ly xuống bàn, mở lời

**“Anh Hồ đúng không?! Nghe nói anh vừa có chuyện vui, hay là kể cho tôi nghe được không?!” **

**“Này cô em, rốt cuộc ai phái cô em đến đây?! Nếu để quyến rũ bổn thiếu gia đây thì cô em không đủ trình” **

Cô gái kia phá lên cười khoái chí, đúng là vàng đá lẫn lộn, anh đúng là hồ đồ rồi.

**“Quyến rũ anh?! Anh Hồ có tự tin quá rồi không?! Tôi chỉ muốn giao dịch vì chúng ta có kẻ thù chung mang tên An Khuê, nếu anh có thể khiến cô ta vĩnh viễn biến mất, tôi có thể giúp anh lấy lại tờ di chúc gốc đã ký kết trước đó, 80% gia sản trong phần di chúc của An Khuê dĩ nhiên sẽ đổi tên sang anh, anh thấy thế nào?!” **

**“Xem ra con ả đó cũng có khá nhiều kẻ thù nhỉ, được, cô muốn thế nào?!” **

Cô gái kia kề sát tai anh nói nhỏ, câu chuyện vừa dứt anh liền phá lên cười lớn **- “Đúng là cô cao tay, được thôi giao dịch này tôi chơi với cô” **

**“Hợp tác vui vẻ” **

Thì ra mọi thứ mà Hồ Phong nghĩ rằng bản thân mình tài giỏi chỉ là có một sự trợ giúp từ người khác thôi, liệu người có cùng kẻ thù với Hồ Phong là ai chứ?! …



Dạo này Nhật Hạ đang trong trạng thái chữa lành, đúng hơn là từ sau khi quan hệ với Đình Huân, bản thân Nhật Hạ cảm thấy trong người có phần thay đổi, mệt mỏi uể oải và luôn trong trạng thái muốn ngủ, điện thoại thậm chí cũng không nằm bên mình nên đó chính là lí do bác sĩ Minh Hà không cách nào liên lạc được với cô.

Giữa đêm Nhật Hạ liền tỉnh giấc, nhìn về hướng giường cạnh bên không nhìn thấy Sương Sương đâu nửa, cô cảm thấy có một chút thèm gì đó ngọt ngọt nên liền mở cửa phòng nhẹ nhàng xuống phòng bếp, vì sợ tiếng thang máy sẽ đánh thức mọi người nên cô chọn cách đi thang bộ, đường đi đúng là rất sáng bởi những thiết kế đèn loa kèn âm tường, phòng Nhật Hạ muốn xuống bếp phải đi ngang thư phòng Sương Sương.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng lại nghe tiếng đánh máy lộc cộc từ thư phòng của Sương Sương, thư phòng Sương Sương lại chỉ hé cửa, càng khiến cô có chút tò mò, khẽ đưa mắt mình lẽn nhìn vào bên trong, trên chiếc bàn chứa nhiều tài liệu, có một ánh đèn vẫn sáng, một Sương Sương vẫn chăm chỉ ngồi đó đánh máy làm việc, hành động kia càng khiến Nhật Hạ có phần khó hiểu, vì không muốn làm phiền Sương Sương, vả lại nhìn thấy Sương Sương liên tục ngáp ngắn ngáp dài nên Nhật Hạ lại quyết định xuống phòng bếp làm cho Sương Sương một tách cà phê đen nóng vậy.

Cô rón rén đi xuống phòng bếp trong thầm lặng, vì dinh thự luôn có vệ sĩ trực 24/24 nên nhìn thấy Nhật Hạ dĩ nhiên liền cúi chào - "Tiểu…"

Nhật Hạ liền ra hiệu** “Suỵt”** - cô tiến lại gần họ **- “Đừng làm ồn, tôi chỉ muốn lấy tí nước uống thôi” **

Vệ sĩ cũng hiểu ý nhỏ tiếng

**“Tiểu thư Nhật Hạ cần gì cứ nói, tôi sẽ mang lên cho người, không cần phiền tiểu thư xuống tận đây đâu ạ” **

**“Không cần đâu, tôi muốn tự tay làm, anh cứ làm nhiệm vụ của mình đi” **

Dù không muốn nhưng vệ sĩ đúng là không thể làm khác đi, liền lui ra - "Dạ vâng"

Cô nhẹ nhàng pha một tách cà phê nóng ít đường cùng một chai nước trái cây cho mình rồi lại đi về hướng thư phòng của Sương Sương, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, cô đi nhẹ đến mức Sương Sương cũng chẳng thể phát hiện rằng cô vốn đã vào phòng tự bao giờ nửa.

Cô đi đến gần, khẽ đặt tách cà phê xuống bàn, mở lời

**“Sao chị lại không ngủ?!” **

Sương Sương chợt giật mình - "Ủa Hạ Hạ, sao em lại ở đây?!"

Cô liền kéo chiếc ghế lại cạnh bên Sương Sương, nhìn về hướng màn hình máy tính, thì ra là những vụ án trước đó mà văn phòng luật sư đã nhận, những lời khai lẫn bằng chứng đều đang được Sương Sương lọc lại và soạn nó thành một sấp hồ sơ hoàn chỉnh, để đến ngày ra toà thì Nhật Hạ chỉ cần đến đó không cần phải chuẩn bị thêm nửa.

Cô đúng là có chút cảm động

**“Chị làm hết nó vì em sao?!” **

Sương Sương chỉ khẽ mỉm cười nhìn về hướng cô

**“Dĩ nhiên, dạo này em không khoẻ còn gì?! Những cái này trước đây chị vẫn làm mà, chỉ là thay đổi tí thôi, không sao đâu” **

Cô chợt gục mặt, giọng trầm xuống

**“Chị xem hai mắt chị sắp thành gấu trúc rồi, đừng làm nửa” **

Nghe giọng cô có chút quan tâm, Sương Sương đúng là rất hạnh phúc **- “Em lo cho chị sao?!” **

Cô bỗng ngập ngừng **- “Em… ờ thì…” **

**“Xem em kìa, mỗi lần ngại hay mắc cỡ đều trở nên ấp a ấp úng, chẳng lẽ nói là lo cho chị cũng khó đến vậy sao?!” **

**“Thật ra không phải thế đâu, chỉ là em cảm thấy ái náy nếu chị cứ thế này thôi” **- cô nhìn thẳng về Sương Sương liền luyên thuyên

**“Dù sao giờ cũng đã khuya rồi, sáng nay chị còn đi sớm, chị không mệt sao?!” **

Sương Sương khẽ cong môi mỉm cười đầy cảm động

**“Em xem còn cố đi một vòng để che giấu tâm tư của mình làm gì?! Chị không phải làm những thứ này để khiến em cảm động đâu cho nên không cần phải cảm thấy khó xử, em về ngủ sớm đi, người mệt là em mới đúng đó” **

**“Nhưng…” **

Sương Sương dĩ nhiên biết cô sẽ không đi nên liền đứng dậy nắm chặt bàn tay cô kéo nhẹ đi **- “Mau về phòng mau” **

Chẳng biết vì sao đoạn đường này rõ ràng khi nãy rất ngắn, sao khi Sương Sương nắm chặt tay cô kéo đi thế này cô lại cảm thấy nó như dài ra rất nhiều lần vậy.

Sương Sương kéo tay cô về phòng, khẽ đẩy nhẹ cô nằm xuống giường, cô đột nhiên không hiểu vì sao bản thân lại không phản kháng cứ mặc tình nương theo Sương Sương, còn có một thứ cảm giác lay động nửa,Sương Sương kéo chăn đắp ngang người cô, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến và nhỏ nhẹ **- “Nào ngủ đi, em phải ngủ thật ngon có biết không?!” **

Cô chỉ ờ một tiếng nhỏ nhẹ, Sương Sương liền đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mỉm cười rời đi. Sương Sương đúng là cảm thấy những cử chỉ này vốn là điều bình thường nhưng với cô lại trở thành một ngọn núi lửa, rõ ràng đang bình yên lại đột nhiên phun trào dữ dội.

***:“Nhật Hạ rốt cuộc loại cảm giác này là gì chứ?! Là rung động sao?! Nếu là rung động vậy An Khuê sẽ ra sao?! Không đúng, chỉ là cảm thấy biết ơn thôi, đúng rồi là cảm giác này” ***

Cô nhắm nghiền mắt, cố gắng quên đi những hình ảnh khi nãy, cô không muốn phát sinh quan hệ với Sương Sương lúc này, càng không muốn tin bản thân đã rung động.

Sương Sương trở lại thư phòng tiếp tục làm việc, nhìn tách cà phê trên bàn nụ cười bỗng trở nên dịu dàng

:"Từ từ cũng tốt, nếu em có tình cảm theo cách này chẳng phải sẽ sâu đậm hơn sao?! Chị có thể chờ mà - em vốn dĩ đang rung động, nếu không có hình ảnh An Khuê tồn tại em ắt hẳn sẽ có thể chấp nhận chị, đúng không?!"