Trên con đường tìm lại tự do cho mình, An Khuê lẫn Nhật Hạ đều nhìn về hướng đối phương, nếu không phải là tình cảm sâu đậm, họ vốn không cần phải mạo hiểm vì nhau.
Nhật Hạ có những tính toán riêng của mình, nếu không có sự nhúng tay của Sương Sương, bản thân cô vẫn có thể tìm cách tốt nhất để rời khỏi Đình Huân, nhưng tiếc là cho dù bây giờ có rời đi thứ quý nhất mà cô muốn trao tặng cho An Khuê vốn đã không còn nửa.
An Khuê vốn đã muốn dừng lại tất cả, đời đời an phận bên cạnh Hồ Nam, nhưng sau khi gặp lại Nhật Hạ, ý muốn trong lòng cô đột nhiên được hâm nóng, cô vốn không phải vì bản thân mình mà là vì sự an nguy của Nhật Hạ, liệu rằng những toan tính của An Khuê có thể thực hiện được không?!
Vài ngày sau đó, bản di chúc cũng được Nhật Hạ soạn thảo xong, còn là đích thân muốn đi đến tận Hồ Gia để đặt bản di chúc lên bàn chờ chữ ký ông Hồ, mặc khác chính là muốn gặp lại An Khuê, chuyến đi lần này không phải đi cùng Sương Sương người mà Nhật Hạ muốn đưa theo cùng lại chính là vị bác sĩ tâm lý riêng của mình Minh Hà…
…ĐÌNH GIA…
Đình Huân đã hạ lệnh dọn dẹp phòng cô và phòng mình về chung nên sáng họ cùng xuất hiện thế này cũng dễ hiểu.
**“Ông chủ - Bà chủ” **- cả đại đội vừa cúi chào vừa đồng thanh từ hành lang phòng đi đến phòng bếp, đúng là cuộc sống của những kẻ giàu có thật sự rát nhàm chán, nếu không nói là rất nhàm chán.
Con người giao tiếp với nhau đúng là rất tẻ nhạt, vì chỉ có hai cấp bật trong ngôi dinh thự này là chủ - tớ mà thôi, cô cũng chẳng dám tiếp xúc quá gần với ai vì đã không ít lần những vệ sĩ nam đột nhiên biến mất sau những lần cô chỉ khẽ mỉm cười hoặc đơn giản hơn là chào họ một cái, sự lạnh lùng này có lẽ là vì Đình Huân mà tạo nên.
Cả hai người họ chậm rãi đi xuống phòng bếp dùng bửa sáng, hiếm khi nhìn thấy Đình Huân ở nhà vào giờ này, rất lâu rồi họ mới có bửa ăn chung vào buổi sáng thế này.
Tay cô câu vào khuỷu tay Đình Huân, nhìn chẳng khác nào một cặp vợ chồng son mặn nồng, nhưng bên trong vốn đầy rẫy những sóng gió đan xen.
Đình Huân chủ động ra hiệu cho cô ngồi cạnh mình thay vì là đối diện như trước đây, không những là cạnh bên mà còn là khẽ ôm eo tình tứ đến mức người hầu phải né đi hướng khác.
Cô khẽ kề sát tai Đình Huân **- “Ở đây rất đông người, anh đừng làm thế chứ?!” **
**“Chẳng phải ngày mai em lại muốn đi công tác cả ngày sao?! Ôm một chút bù lại cũng không quá đáng có đúng không?!” **
Cô gượng cười **- “Tuỳ anh vậy” **
Tay anh vẫn đặt ở eo cô, dĩ nhiên cho dù không thích cũng phải buộc chấp nhận, vì chẳng phải vở kịch vợ chồng son yêu thương này vốn đã diễn từ rất lâu rồi sao?!
Đình Huân liền ho ra hiệu, thức ăn theo thực đơn bác sĩ được người hầu bưng lên, khẽ đặt nó xuống bàn rồi cúi đầu lui ra, trước đây nó vốn là những món ăn bổ dưỡng để giúp cô lấy lại sức sau những lần thú tính của anh trỗi dậy, thì bây giờ nó lại là thứ thức ăn bổ dưỡng để tăng khả năng thụ thai, đúng là ở mỗi giai đoạn Đình Huân đều có chế độ dinh dưỡng riêng cho cô, thử hỏi người ngoài nhìn vào làm sao không hiểu nhầm là Đình Huân cưng cô như trứng mỏng kia chứ, mà còn lại kiểu chăm vợ vô đối nửa cơ.
**“Em ăn đi” **
Cô mỉm cười khẽ cầm đũa lên, ngoan ngoãn đến lạ
**“Có ngon không?!” **
Cô gật đầu - "Anh cũng ăn đi, sao lại cứ nhìn em thế kia?"
Anh đột nhiên hôn lên trán cô
**“Bỗng dưng anh cảm thấy yêu em nhiều hơn, em thích con trai hay con gái?!” **
**“Con trai hay con gái đều là con của chúng ta mà, anh muốn thiên vị sao?!” **
**“Dĩ nhiên là không. Anh thích con gái, vì con bé sẽ xinh đẹp giống em, có đúng không?!” **
**“Anh nghiêm túc ăn nhanh đi, em còn phải gặp bác sĩ Minh Hà khám định kỳ nửa, cho nên anh đừng đùa nửa” **
**“Được được!” **
Cô cảm thấy nếu càng nhẹ nhàng, Đình Huân lại càng trở nên phiền phức, nhưng nếu không đánh lạc hướng chú ý của anh ta, e rằng không thể thực hiện thứ mà cô muốn, đành vậy!
…PHÒNG KHÁM TƯ BÁC SĨ MINH HÀ…
Vẫn như thường lệ nó vốn chỉ là một buổi khám định kỳ, vệ sĩ vẫn đưa cô đến trước cửa phòng khám tư, cô vẫn bình thản như mọi khi, nét mặt vốn không toát ra bất kì một loại trạng thái nào, chỉ một nét lạnh tanh, đi thẳng về hướng phòng riêng của bác sĩ Minh Hà.
Vẫn là tiếng cao gót quen thuộc, trầm bỗng vừa phải, đúng là bác sĩ riêng đến bước chân cũng liền nhận ra bệnh nhân của mình, bác sĩ Minh Hà vốn đang xoay lưng lại hướng cô, cô nhẹ nhàng gõ lên cửa, mặc dù cửa vốn không khoá trái, chẳng cần đến quay lại, bác sĩ liền đáp
**“Em ngồi đi, đợi chị một chút” **
Cô mỉm cười -** “Chị hay thật, chỉ cần tiếng gõ cửa liền biết là em sao?!” **
**“Chẳng phải hôm nay vốn là ngày định kỳ sao?! Nếu không phải em còn có thể là ai khác chứ?!” **
**“Đúng là chị Minh Hà chẳng có gì có thể làm khó chị” **
Cô ngoan ngoãn ngồi vào chiếc ghế massage ngay góc phòng, thư thái nhẹ nhàng bật nút khởi động thư giãn, tâm trạng đúng là khiến bác sĩ phải tấm tất vui mừng.
Bác sĩ Minh Hà sau khi dọn dẹp mớ hồ sơ xong liền đi đến chỗ cô, kèm hai cốc nước lọc, khẽ đặt nhẹ lên cạnh tay cô, mở lời **- “Sao đây?! Có chuyện gì đáng mừng à?! Trông em tốt hơn rất nhiều rồi” **
Cô mỉm cười nhìn về hướng Minh Hà **- “Đúng là có chuyện vui, xem ra không thể che giấu được chị rồi” **
"Lần trước em nhờ chị tìm kiếm cô gái ấy, chị vẫn chưa thể tìm thấy thông tin, không ảnh hưởng tâm trạng em đó chứ?"
Cô lắc đầu **- “Lần này em muốn nhờ vả chị đi cùng em một chuyến đến thành phố B, là cứu cấp” **
Bác sĩ Minh Hà liền khó hiểu, trông nét mặt cô đúng là có chuyện cấp bách thật, nhưng đó là gì chứ?!
**“Em định bao giờ sẽ đi?!” **
"Ngày mai hẹn chị ở sân bay 9:30am" - cô móc trong túi ra một miếng giấy nhỏ, nội dung cần bác sĩ Minh Hà giúp đều gói gọn trong mảnh giấy ấy.
**“Được! Chị sẽ đến đúng giờ” **
Cô mỉm cười, ngã người xuống chiếc ghế massage thư giãn
**“Thôi thì nằm nhờ chị ở đây vậy, nếu rời đi sớm quá e rằng mọi thứ sẽ bại lộ mất, phiền chị canh cho em ngủ một tí được không?!” **
Minh Hà chỉ mỉm cười, hiếm khi nhìn thấy cô vui vẻ và lạc quan thế này, đúng là rất khó có thể nhìn thấy, để cô nghỉ ngơi một lát cũng là một cách tốt giúp cô ổn định tinh thần.
Vậy rốt cuộc tại sao lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ Minh Hà?! Liệu bác sĩ Minh Hà có thể giúp cô được gì đây?!